Bé Cưng Tinh Quái - Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành

Lúc Tô Uyển Ương và Tô Hinh Nhụy đang nói chuyện, bà Cận đi đến chỗ bọn họ.

Bà nhìn thấy được nét khổ sở hiện lên trong mắt Tô Uyển Ương, bà vỗ tay cô an ủi.

Bà Cận nhìn theo hướng xe của Giang Tiêu Tiêu và Cận Tri Thận rời đi với ánh mắt hàm ý.

Khi ô tô đã đi khuất tầm mắt, bà Cận cười nói: “Uyển Ương à, đi thôi! Bác tiện đường đưa hai đứa về.”

Tô Uyển Ương mỉm cười, cũng không từ chối.

“Cảm ơn bác.”

Tô Uyển Ương rủ mắt, cảm xúc của cô đã ổn định lại, cho dù Cận Tri Thận thích Giang Tiêu Tiêu thì thế nào? Chỉ cần ông bà Cận không đồng ý, chỉ cần bọn họ đứng về phía cô ta, vậy thì cô ta giành được phần thắng lớn hơn.

Nghĩ vậy, Tô Uyển Ương mỉm cười theo nhóm bà Cận rời đi.

Ở một bên khác, Cận Tri Thận đưa Giang Tiêu Tiêu về đến dưới nhà, anh nói: “Em nghỉ ngơi cho khỏe, tối nay đừng đi làm nữa, có việc gì thì gọi điện cho tôi.”

“Ừm, tôi biết rồi, cảm ơn anh đưa tôi về.”

Giang Tiêu Tiêu gật đầu, nói lời cảm ơn anh rồi đi lên nhà.

Cận Tri Thận đến công ty chưa được bao lâu thì Cận Tri Dực cũng đến.

Trong văn phòng, Cận Tri Thận hỏi em trai mình: “Chuyện tối qua anh bảo chú đi điều tra, kết quả thế nào rồi?”


“Anh à, anh đoán đúng rồi đấy, quả thật Tô Hinh Nhụy nói dối.”

Sắc mặt Cận Tri Thận hơi cứng lại, nhưng không có vẻ gì là ngạc nhiên lắm.

Dù sao từ buổi tối hôm qua cũng có thể thấy được, tuy rằng Tô Hinh Nhụy tỏ ra như không có việc gì xảy ra nhưng Cận Tri Thận vẫn phát hiện ra cô ta căng thẳng, vì thế sau khi ra ngoài anh mới bảo Cận Tri Dực đi kiểm tra.

Đúng như dự đoán, chuyện này có liên quan đến cô ta.

Cận Tri Dực nói tiếp: “Em đi tra xét tiếp thì biết được người bạn mà cô ta nói ấy, thật ra đã có người mình thích từ lâu rồi chứ không phải tên Lý Mộ tối hôm qua. Em xem camera giám sát, đúng là tối qua cô ta tìm đến Lý Mộ ở cửa nhà vệ sinh, lúc đó hai chị em nhà họ Tô đứng trên boong tàu tầng ba quan sát chị dâu, rõ ràng là Lý Mộ bị Tô Hinh Nhụy bảo đi tìm chị dâu.”

Nghe vậy, Cận Tri Thận khẽ mím môi rồi hỏi: “Tô Uyển Ương có liên quan gì đến chuyện này không?”

“Cái này thì em không biết, nhưng chắc hẳn cũng phải dính dáng chút ít! Anh à, làm sao đây? Chẳng lẽ cứ bỏ qua cho Tô Hinh Nhụy như thế à?”

Đương nhiên là không thể ra tay đối phó nhà họ Tô, Cận Tri Thận nói: “Còn nhỏ mà đã độc ác như vậy, chi bằng dạy dỗ cô ta một chút. Việc này giao cho chú đi làm, thuận tiện trông chừng cô ta, đừng để cô ta ra tay với Giang Tiêu Tiêu lần nữa.”

“Em biết rồi, anh.” Cận Tri Dực gật đầu, đề tài này kết thúc ở đây. Sau đó anh ta nhìn anh trai mình với anh mắt mờ ám: “Anh à, tối hôm qua anh và chị dâu… hai người phát triển đến mức nào rồi? Không đúng, em nói này, hai người muốn làm gì đó thì cũng không thể làm trước mặt Tiểu Bảo được đâu đấy! Sau này nhớ đưa Tiểu Bảo cho em chăm trước đấy nhé.”

Cận Tri Thận lặng lẽ nhìn anh ta, rồi nói: “Tối qua cô ấy sốt, anh ở lại phòng chăm sóc cô ấy.

“Thế thôi à?”

“Không thì sao nữa?”

Cận Tri Dực: “…”

Thì ra bọn họ đều cả nghĩ quá rồi! Nhưng mà hình ảnh sáng nay rất khó để khiến người khác không liên tưởng, Cận Tri Dực nhớ lại lời bà Cận nói ban sáng, không kìm lòng được mà nói: “Dù thể nào thì có vẻ như ba mẹ cũng không mấy tán thành anh và chị dâu ở bên nhau đâu!”

Cận Tri Thận rủ mắt, nói: “Anh sẽ nghĩ cách để ba mẹ đồng ý.”

Cận Tri Dực suy nghĩ, nhất thời cảm thấy mình lo lắng quá rồi, nếu anh của anh ta muốn kết hôn với chị dâu thì ai ngăn cản được cơ chứ! Bây giờ chỉ xem chị dâu có đồng ý hay không thôi.

Giang Tiêu Tiêu ở nhà nghỉ ngơi một lúc thì bệnh cũng khỏi hẳn.

Sau đó cô cảm thấy ở trong nhà quá chán nên đến bệnh viện thăm mẹ.

Phương Tuyết Mạn yên lặng nằm trên giường bệnh, Giang Tiêu Tiêu nhìn bà, nắm tay mẹ mình và nói: “Mẹ ơi, rốt cuộc bao giờ mẹ mới tỉnh lại được đây?”

“Mẹ, mẹ biết không? Tối hôm qua đã xảy ra rất nhiều chuyện, suýt chút nữa là con đã chết rồi, là anh ấy đã cứu con, anh ấy lại cứu con một lần nữa…”

Lần trước là ở trong bữa tiệc của nhà họ Tô, chỉ trong vài tuần ngắn ngủi, Giang Tiêu Tiêu đã kề cận cái chết, là Cận Tri Thận kịp thời cứu cô hai lần.


Giang Tiêu Tiêu thở dài: “Mẹ ơi, hình như con thích anh ấy thật rồi…”

Nhưng bọn họ rất khó để có thể ở bên nhau.

Giang Tiêu Tiêu cầm tay Phương Tuyết Mạn, cô cụp mắt, dường như đang mờ mịt lắm, cô nói: “Mẹ ơi, con nên làm gì đây?”

Cô có nên thích anh nữa hay không?

Đến khi trời tối, Giang Tiêu Tiêu mới từ bệnh viện về nhà, trên đường về cô mua rất nhiều thức ăn, cô vốn tưởng hai cha con Tiểu Bảo sẽ đến, nhưng không ngờ Tiểu Bảo lại chưa đến.

Mà Tiểu Bảo không đến, đương nhiên Cận Tri Thận cũng không đến.

Không hiểu sao Giang Tiêu Tiêu cảm thấy hơi thất vọng.

Ngay sau đó cô cảm thấy mình thật buồn cười, vừa muốn xa cách bọn họ lại vừa cầm lòng không đặng mà ngóng trông.

Giang Tiêu Tiêu cũng không nghĩ nhiều nữa, cô nấu qua loa vài món.

Sau khi ăn xong, cô nhận được cuộc gọi từ Cận Tri Thận, đầu dây bên kia vang lên giọng nam trầm thấp và từ tính.

“Tối nay tôi có một bữa tiệc nên không đưa Tiểu Bảo đến được.”

“Ừm, tôi biết mà.” Giang Tiêu Tiêu nói.

“Em có thấy cơ thể mình khó chịu ở đâu không? Còn sốt nữa không?”

Những câu hỏi han của anh khiến Giang Tiêu Tiêu cảm thấy ấm lòng, thế nhưng cô không dám hy vọng xa vời.

“Tôi không sao, gần như khỏi bệnh rồi, anh yên tâm đị!”

Lúc này Cận Tri Thận đang đứng ở cửa phòng riêng trong nhà hàng, nghe giọng nói của Giang Tiêu Tiêu, sắc mặt anh trở nên ôn hòa hơn, anh nói: “Vậy thì tốt rồi, em phải chăm sóc tốt cho bản thân, nghỉ ngơi sớm một chút.”


“Vâng, anh cũng vậy.”

Cúp điện thoại, Giang Tiêu Tiêu thở dài, cô lại bắt đầu suy nghĩ miên man.

Những hình ảnh trong bữa tiệc lần lượt hiện lên trong đầu Giang Tiêu Tiêu, Cận Tri Thận không màng đến an nguy của bản thân mà nhảy xuống biển cứu cô, anh thức trắng đêm để chăm sóc cho cô… Giang Tiêu Tiêu vô cùng cảm động, thế nhưng những lời ông Cận nói vẫn văng vẳng bên tai cô.

Những lời nói đó giống như đang nhắc nhở cô phải nhận rõ hiện thực.

Giang Tiêu Tiêu buộc mình không được nghĩ nhiều nữa, mọi chuyện cứ thuận theo tự nhiên là được.

Nằm trên giường một lát rồi cô chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, Giang Tiêu Tiêu đến công ty làm việc như bình thường, một buổi sáng bận rộn trôi qua rất nhanh, đến trưa cô đang định đi ăn với đồng nghiệp thì điện thoại di động đặt bên cạnh bỗng đổ chuông, một dãy số lạ hiện trên màn hình.

Giang Tiêu Tiêu nghe máy, một giọng nữ vang lên từ đầu dây bên kia: “Xin chào, xin hỏi là cô Giang phải không?”

Giang Tiêu Tiêu khựng lại, cô hỏi với giọng nghi ngờ: “Cô Cận phải không ạ?”

Tuy mới gặp bà Cận vài lần nhưng Giang Tiêu Tiêu vẫn nhận ra giọng nói của bà.

“Là tôi, cô Giang, tôi đang ở gần công ty cô, bây giờ cô có thời gian gặp tôi một lúc không?”

Giang Tiêu Tiêu đoán ra được bà Cận tìm cô để làm gì, cô cũng không từ chối mà hỏi bà về địa điểm gặp mặt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận