Bé Cưng Tinh Quái - Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành

Hôm đó Giang Tiêu Tiêu không nhận được bất kỳ tin tức gì về Tiểu Bảo và Cận Tri Thận. Buổi tối hôm ấy về đến nhà và đối diện với căn phòng lạnh lẽo, cô không khỏi cảm thấy trống trải.

Giang Tiêu Tiêu nhếch môi cười khổ sở, tự an ủi rằng trước đây mình cũng sống như thế này mà, bây giờ một thân một mình thì có sao đâu.

Sau đó, cô vệ sinh cá nhân rồi đi ngủ.

Một ngày cứ thế trôi qua.

Hôm sau, Giang Tiêu Tiêu vẫn dốc hết tinh thần và sức lực vào công việc.

Cô đang nắm giữ hạng mục hợp tác với tập đoàn Lục thị, đối phương muốn quảng cáo sản phẩm, yêu cầu tập đoàn Cẩm Sắt đưa ra một phương án kế hoạch.

Bởi vì cần trao đổi thêm nên Giang Tiêu Tiêu hẹn gặp giám đốc phía đối phương.

Buổi chiều Giang Tiêu Tiêu tới nhà hàng đã hẹn.

Khi tới cửa, Giang Tiêu Tiêu định gọi điện hỏi vị trí của đối phương. Cô cúi đầu tìm điện thoại trong túi xách nên không chú ý phía trước, đang đi thì vô tình va phải một người.

“Xin lỗi, tôi xin lỗi, thật lòng xin lỗi. Anh có sao không?” Giang Tiêu Tiêu vội vàng xin lỗi và ngước mắt nhìn lên.

Người đàn ông trước mặt mặc vest, khuôn mặt đẹp trai, dáng vẻ nhã nhặn lịch sự. Hai người nhìn nhau, ánh mắt cả hai đều lộ rõ vẻ kinh ngạc.

“Anh Lục.”

“Giang Tiêu Tiêu.”

Giang Tiêu Tiêu mỉm cười sau khi bình tĩnh lại: “Tình cờ thật đấy! Đàn anh à, không ngờ em lại gặp anh ở đây.”


Người đàn ông phía đối diện tên Lục Tranh, là đàn anh thời đại học của Giang Tiêu Tiêu.

Hồi đại học, bởi vì thành tích mọi mặt đều xuất sắc nên Giang Tiêu Tiêu được gia nhập hội sinh viên, mà Lục Tranh là hội trưởng hội sinh viên, nhờ vậy hai người quen biết.

Lúc ấy quan hệ giữa hai người khá tốt, trong hội sinh viên Lục Tranh rất quan tâm cô. Có điều sau khi tốt nghiệp ai cũng bận rộn, cũng không liên lạc nữa nhưng không ngờ hôm nay lại gặp nhau.

Lục Tranh cũng mỉm cười đáp: “Đúng vậy, thật tình cờ! Tiêu Tiêu, sao em lại ở đây? Có hẹn à?”

“Đúng vậy, em hẹn gặp khách hàng.”

Lục Tranh nói vậy, Giang Tiêu Tiêu mới nhớ ra, vội cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay thì thấy đã hai rưỡi rồi. Cô hẹn gặp giám đốc Lục thị lúc hai rưỡi, không thể đến muộn được.

Cô tiếp tục gọi điện thoại. Đúng lúc này, điện thoại của Lục Tranh đổ chuông.

Giang Tiêu Tiêu thoáng sửng sốt, Lục Tranh họ Lục, lẽ nào…

Lục Tranh lấy điện thoại ra, sau đó cũng khựng lại.

Mấy phút sau, hai người ngồi trong nhà hàng, Lục Tranh gọi hai cốc đồ uống.

“Không ngờ lại trùng hợp như vậy, em là người phụ trách bên phía tập đoàn Cẩm Sắt.” Lục Tranh nhìn Giang Tiêu Tiêu ngồi trước mặt nói.

Anh ta quan sát Giang Tiêu Tiêu. Mấy năm không gặp, cô gái non nớt ngày xưa đã chín chắn hơn nhiều, bây giờ trông cô có vẻ quyến rũ hơn.

“Đúng vậy! Thật trùng hợp!”

Lục Tranh mỉm cười rồi ôn tồn nói: “Mấy năm nay em sống thế nào?”

“Rất tốt.” Giang Tiêu Tiêu cong môi nở nụ cười thản nhiên.

“Đúng nhỉ, Lam Quân Hạo rất tốt với em mà.”

Lục Tranh và Lam Quân Hạo học cùng lớp, vì vậy anh ấy biết chuyện Giang Tiêu Tiêu và Lam Quân Hạo yêu nhau.

Sau khi tốt nghiệp, Lục Tranh không liên lạc với Giang Tiêu Tiêu nữa, bởi vì anh ấy tin rằng đã có người chăm sóc cho cô, còn mình chỉ là một người qua đường lướt qua thời thanh xuân của cô mà thôi. Nếu hôm nay không gặp lại, có lẽ Giang Tiêu Tiêu cũng chẳng nhớ đến mình đâu!

Khi nghe thấy cái tên Lam Quân Hạo, sắc mặt Giang Tiêu Tiêu bỗng cứng đờ, cô biết có lẽ Lục Tranh cho rằng hai người vẫn ở bên nhau.

Cô ngập ngừng giây lát, cuối cùng cũng không nói ra. Hai người ôn lại chuyện cũ một lúc, sau đó bắt đầu bàn chuyện công việc.

Giang Tiêu Tiêu trình bày phương án kế hoạch sơ lược cho Lục Tranh, bỗng nghe thấy anh ấy hỏi: “Tiêu Tiêu, có phải bên em hợp tác với tập đoàn Cận thị không? Chẳng hay bên em có thể mượn kênh quảng cáo của họ để quảng bá cho sản phẩm của bên anh hay không?”

Giang Tiêu Tiêu sửng sốt lần nữa, thì ra Lục thị muốn hợp tác với công ty cô vì tập đoàn Cận thị.

“Em có thể trao đổi với họ thử xem.”

Cô vẫn mỉm cười nói chuyện, có điều nụ cười hơi miễn cưỡng.


Lục Tranh không nhận thấy có gì bất thường, anh ấy gật đầu tỏ ý cảm ơn.

Hai người lại nói chuyện thêm một lát, giữa chừng Lục Tranh có đứng dậy đi tới nhà vệ sinh.

Nhà vệ sinh ở tầng hai, khi Lục Tranh đi lên tầng đã trông thấy một nam một nữ đang tình tứ ở một bàn phía xa, hai người này là Giang Tình Tình Lục Tranh híp mắt, nhíu chặt mày.

Anh ấy xác nhận cẩn thận mấy lần, người đàn ông đó đúng là Lam Quân Hạo.

Sau khi trở lại bàn, anh ấy hỏi Giang Tiêu Tiêu: “Em và Lam Quân Hạo sao rồi? Vừa rồi anh trông thấy cậu ấy và một người phụ nữ đang dùng bữa ở tầng trên, hai người có vẻ thân thiết.”

Nghe vậy, Giang Tiêu Tiêu thoáng khựng lại, không ngờ Lam Quân Hạo và Giang Tình Tình lại đang dùng bữa trên tầng, thật là trùng hợp.

“Hai người chia tay rồi ư?”

“Vâng.” Giang Tiêu Tiêu lúng túng gật đầu.

Lục Tranh bỗng nổi giận, anh ấy bất giác nhớ lại mấy năm trước, Giang Tiêu Tiêu đã nói rằng Lam Quân Hạo sẽ đối tốt với cô mãi mãi, và cô cũng đối tốt với anh ta cả đời, bọn họ sẽ mãi luôn bên nhau.

Câu nói này đã cắt đứt mọi tơ tưởng của Lục Tranh, vì vậy sau khi tốt nghiệp anh ấy không liên lạc với Giang Tiêu Tiêu nữa để lãng quên cô. Vậy mà không ngờ cặp đôi có vẻ hạnh phúc khi xưa lại chia tay rồi.

Từ đầu đến cuối Lục Tranh luôn tin rằng Giang Tiêu Tiêu sẽ không đề nghị chia tay trước, bởi vì trước đây cô rất thích Lam Quân Hạo.

“Lam Quân Hạo phụ lòng em phải không?” Lục Tranh hỏi với vẻ u ám.

“Chuyện đã qua rồi, đừng nhắc lại nữa.” Giang Tiêu Tiêu hờ hững đáp.

Lục Tranh nhìn ra cô không muốn nói nên không nhắc tới chuyện này nữa, song một lát sau anh ấy lại dò hỏi: “Vậy bây giờ em đang độc thân sao?”

Giang Tiêu Tiêu gật đầu rồi nhìn Lục Tranh với vẻ ngờ vực.

“Anh hỏi câu này làm gì vậy?”

“Không có gì.”


Nói thì nói vậy song Lục Tranh lại vui như mở cờ trong bụng.

Lần đầu tiên gặp Giang Tiêu Tiêu, Lục Tranh đã cảm thấy cô bé này thật đặc biệt, thế rồi trong lúc tiếp xúc với cô anh ấy đã bất giác thích cô từ lúc nào chẳng hay.

Tuy nhiên, lúc anh định tỏ tình thì cô và Lam Quân Hạo lại thành đôi.

Sau khi tốt nghiệp, Lục Tranh bắt đầu thử quên cô song thỉnh thoảng vẫn nghĩ đến gương mặt cô. Mấy năm nay Lục Tranh cũng chưa gặp được người phụ nữ nào khiến trái tim rung động.

Cho tới hôm nay gặp lại Giang Tiêu Tiêu, tình cảm ngày xưa lại ùa về. Bấy giờ Lục Tranh mới phát hiện bao năm qua mình vẫn chưa quên được cô.

Có lẽ lần này gặp lại bọn họ sẽ có khởi đầu mới.

Anh muốn theo đuổi cô.

Lục Tranh nhìn cô gái trước mắt với ánh mắt kiên định.

Hai người trò chuyện thêm một lát. Sau khi bàn bạc xong xuôi tất thảy, hai người rời nhà hàng, Lục Tranh nói: “Để anh đưa em về công ty nhé!”

“Không cần phiền anh đâu, công ty em ngay gần đây.”

“Tiện đường mà thôi, lên xe đi!”

Nói rồi Lục Tranh mở cửa bên ghế phụ ra cho cô, Giang Tiêu Tiêu không tiện từ chối nữa.

Chẳng mấy chốc xe đã đến trước cửa công ty, Giang Tiêu Tiêu xuống xe rồi lên tiếng cảm ơn: %3D “Cảm ơn anh đã đưa em về.”

Lục Tranh nở nụ cười: “Đừng khách sáo, chuyện nhỏ mà thôi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui