Bé Cưng Tinh Quái - Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành

Đến khi tối muộn, bữa ăn kết thúc, người nhà họ Tô và người nhà họ Cận chia tay nhau ở cửa, tiếng cười nói vang lên, khung cảnh ấy thoạt nhìn vô cùng hài hoài, giống như người một nhà vậy.

Ông bà Tô và ông bà Cận đang nói chuyện,

Tô Uyển Ương mỉm cười chào tạm biệt Cận Tri Thận: “Em đi trước đây, anh về nghỉ sớm chút đi, mai gặp lại nhé.”

Khi nói, Tô Uyển Ương không giấu được sự yêu thích toát ra trong ánh mắt.

“Ừ.” Cận Tri Thận chỉ đáp lại một cách lạnh nhạt.

Mà lúc này có vài cặp mắt trong nhà hàng đang nhìn chằm chằm vào bọn họ, đó chính là người nhà họ Lam và người nhà họ Giang.

Người hai nhà này cũng đến đây ăn tối, nhưng bọn họ không ngờ sẽ nhìn thấy người nhà họ Cận.

Giang Chấn nói với giọng nghi ngờ: “Không phải Cận Tri Thận và Giang Tiêu Tiêu là người yêu à?

Người phụ nữ kia là ai?”

Lam Quân Hạo nhìn người ngoài cửa rồi trả lời: “Là người nhà họ Tô, hình như nhà họ Tô có ý định gả tiểu thư nhà bọn họ cho Cận Tri Thận, có vẻ như ông bà Cận cũng định kết thông gia với bọn họ.”

Tần Sương khẽ cau mày, bà tay vẫn còn oán hận việc lần trước bị đuổi ra khỏi bữa tiệc.

“Thế Cận Tri Thận với Giang Tiêu Tiêu là như nào?”


Nếu Cận Tri Thận không thích Giang Tiêu Tiêu thì tại sao trong bữa tiệc hôm đó lại bảo vệ cô? Bọn họ cho rằng Giang Tiêu Tiêu và Cận Tri Thận rất có thể sẽ luôn ở bên nhau, thậm chí gả vào nhà họ Cận.

Nghe vậy, Giang Tình Tình bật cười.

“Nói thật cơ hội của Giang Tiêu Tiêu không lớn đến thế đâu, dù là thân phận, gia cảnh hay vấn đề bản thân thì làm sao cô ta sánh bằng Tô Uyển Ương, hôm nay con và anh Quân Hạo còn nhìn thấy Chủ tịch Cận đến tham gia lễ kỷ niệm thành lập trường của Đại học J với Tô Uyển Ương đấy! Hai người bọn họ trong thân mật lắm, tình huống giữa Giang Tiêu Tiêu và Cận Tri Thận có lẽ không giống như những gì chúng ta nghĩ.”

Có lẽ Giang Tiêu Tiêu chỉ bị Cận Tri Thận bao nuôi mà thôi, thế nên anh mới bảo vệ cô như vậy.

Hon nữa một người đàn ông ưu tú như Cận Tri Thận sao có thể kết hôn với Giang Tiêu Tiêu được? Huống hồ năm xưa cô ta còn từng làm một việc đáng ghê tởm nữa chứ.

Nghĩ vậy, Giang Tình Tình cảm thấy hả hệ trước sự đau khổ của đối phương.

Chỉ cần thấy Giang Tiêu Tiêu xui xẻo thì cô ta vui rồi.

Tần Sương và Lam Bách Xuyên cũng mỉm cười, tất cả bọn họ đang nghĩ, đến khi Giang Tiêu Tiêu bị vứt bỏ thì nhất định phải hoàn trả lại toàn bộ sự nhục nhã đã phải chịu trong khoảng thời gian này.

Bên này, sau khi chào tạm biệt người nhà họ Tô, trên đường về, bà Cận nói: “Tri Thận, Uyển Ương có điểm nào không tốt chứ? Đến bây giờ con bé vẫn chưa có lấy một người bạn trai nào đâu! Hai đứa các con lớn lên bên nhau từ nhỏ, hiểu biết nhau, thế thì ở bên nhau là thích hợp quá rồi con gì! Vừa rồi con từ chối thẳng thừng như thế khiến hai bác Tô của con khó xử lắm đấy.”

Cận Tri Thận cau mày.

“Mẹ à, con đã nói rồi, con không thích Tô Uyển Ương, là ba mẹ cứ đề cập đến chuyện này ấy chứ.”

Ông bà Cận nghẹn họng không trả lời được, bọn họ khựng lại một chút rồi mới nói: “Con cũng không còn trẻ nữa, lẽ nào con định ở vậy cả đời à?”


“Con có ý định của mình, ba mẹ không cần lo nghĩ lung tung đâu.”

Dứt lời, Cận Tri Thận lái xe rời đi. Chỉ chốc lát sau xe đã đến nhà cũ của nhà họ Cận, anh đưa ba mẹ đến cửa nhà thì Tiểu Bảo vẫn chưa ngủ chạy vọt ra.

“Ba ơi!”

Cận Tri Thận ôm bé lên, anh biết rõ thằng bé này nhiệt tình với anh như thế hiển nhiên là muốn vòi anh việc gì rồi. Quả nhiên bé con nói: “Ba ơi, khi nào ba mới dẫn con đi gặp cô Tiêu Tiêu ạ? Con không gặp cô ấy mấy ngày liền rồi, có phải là cô ấy vẫn còn giận Tiểu Bảo không a?”

“Không phải, cô Tiêu Tiêu không giận con, chẳng qua dạo này cô ấy bận quá thôi, mấy hôm nữa ba sẽ đưa con đi tìm cô ấy nhé.”

Tiểu Bảo nghe ba mình nói thế thì vẫn không tin lắm.

“Ba à ba nói rồi đấy nhé, nếu mấy hôm nữa ba không đưa con đi tìm cô Tiêu Tiêu thì Tiểu Bảo không để ý đến ba nữa đâu.”

Cận Tri Thận mỉm cười bất đắc dĩ, hai ba con đã nhiều ngày không gặp mà cũng không thấy Tiểu Bảo nói nhớ mình, chỉ biết đến cô Tiêu Tiêu thôi, đây vẫn còn là còn ruột hay sao?

Bà Cận ở bên cạnh nghe không nổi nữa, bà ôm Tiểu Bảo vào lòng mình và nói: “Được rồi, được rồi, không còn sớm nữa, cục cưng à, cháu nên đi ngủ thôi, ba con cũng phải đi ngủ nữa.”

Tiểu Bảo gật đầu, bé nói chúc ngủ ngon với Cận Tri Thận rồi bị bà Cận mang vào trong phòng.

Là một người mẹ, bà Cận cũng hiểu được rằng Cận Tri Thận từ chối thông gia với nhà họ Tô là vì Giang Tiêu Tiêu, đứa cháu trai này của bà cũng suốt ngày réo tên Giang Tiêu Tiêu.


Nghĩ vậy, bà Cận đành phải im lặng.

Sau khi về đến nhà, Cận Tri Thận gọi trợ lý đến.

“Đã điều tra được hành tung của Giang Tiêu Tiêu mấy ngày qua chưa?”

Trên mặt trợ lý hiện lên vẻ rối rắm, dường như có gì đó khó mở miệng.

Cận Tri Thận thấy vậy thì hỏi dò: “Có vấn đề gì à?”

“Chủ tịch, tôi đã đi tra xét rồi, mấy ngày nay cô Giang không gặp người hay việc gì kỳ quái cả, có điều hai ngày sau ngày sinh nhật của cậu chủ nhỏ thì bà chủ có đến tìm cô Giang, tuy nhiên không biết được hai người bọn họ đã nói những gì.”

Hai ngày sau sinh nhật của Tiểu Bảo vừa khớp với khoảng thời gian Giang Tiêu Tiêu bắt đầu trốn tránh mình, Cận Tri Thận sực hiểu ra.

Thảo nào lần trước ở nhà Giang Tiêu Tiêu lại phản ứng mãnh liệt như vậy, thì ra là bởi vì cô đã gặp mẹ của anh.

Không cần đoán thì Cận Tri Thận cũng có thể tưởng tượng ra được bà Cận đã nói gì với Giang Tiêu Tiêu.

Cận Tri Thận nhíu mày, cảm thấy có chút không vui.

Mẹ anh âm thầm nhúng tay vào chuyện này thì làm sao anh khoanh tay đứng nhìn được cơ chứ? Anh phải giải quyết vấn đề này, bằng không Giang Tiêu Tiêu không thể cởi bỏ khúc mắc mà ở bên anh.

Còn biện pháp giải quyết, xem ra vẫn phải bắt đầu từ Tiểu Bảo.

Một bên khác, Giang Tiêu Tiêu về nhà với mới cảm xúc ngổn ngang.


Cô cứ mơ màng mà kết hôn với Cận Tri Thận, cô chẳng hề nghĩ được rằng một hợp đồng hủy bỏ hiệp ước lại biến thành hợp đồng kết hôn.

Giang Tiêu Tiêu hối hận muốn chết, sớm biết thế lúc đó cô nên xem kỹ hợp đồng mới phải.

Làm sao bây giờ? Đổi ý ư? Nhưng mình kiếm đâu ra tiền để trả lại khoản tiền vi phạm hợp đồng khổng lồ đó được? Đó là năm mươi triệu đấy!

Giang Tiêu Tiêu âm thầm chửi rủa Cận Tri Thận, lừa cưới cũng không thể lừa như thế được!

Cô ngã nhào lên giường, mang theo tâm trạng rối rắm rồi mơ mơ màng màng ngủ mất. Sau khi tỉnh lại, cô nhìn màn hình di động có cuộc gọi nhỡ, là Lục Tranh gọi đến.

Giang Tiêu Tiêu vỗ đầu, nguy rồi, mình bỏ quên đàn anh mất rồi. Thế là cô gọi lại.

Cuộc gọi nhanh chóng được nối máy, cô vội vàng nói xin lỗi: “Xin lỗi anh. Buổi trưa công ty có việc gấp nên em phải đi trước mà chưa kịp nói với anh một tiếng, bận mãi đến bây giờ mới ra ra phải gọi lại cho anh.”

Giang Tiêu Tiêu ngủ cả chiều, thế nên khi nói những lời này cô cảm thấy hết sức chột dạ.

Lục Tranh cũng không tức giận, anh dịu dàng nói: “Không cần nói xin lỗi, em không có việc gì là tốt rồi.”

“Cảm ơn anh, thật sự xin lỗi anh quá, lần sau em mời anh một bữa để nhận lỗi vậy.”

Lục Tranh mỉm cười: “Được rồi, lần này em không được quên đâu đấy/”

“Vâng ạ.”

Hai người bọn họ lại nói vài câu rồi mới cúp điện thoại.

Giang Tiêu Tiêu thức dậy làm chút đồ ăn, cô chợt nghĩ đến việc bây giờ mình và Cận Tri Thận kết hôn rồi, tâm trạng vẫn hết sức rối bời, đến nỗi cô không biết về sau phải làm sao đây…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận