Bé Cưng Tinh Quái - Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành

“Mấy người có bệnh à! Việc hôn nhân của tôi không đến lượt mấy người phải lo!”

Giang Tiêu Tiêu vẫn luôn biết người nhà này vô liêm sỉ, thế nhưng cô không ngờ bọn họ lại không biết xấu hổ đến mức có ý định đưa cô cho một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi làm vợ, không biết bọn họ đang mưu tính chuyện gì nữa.

Giang Tình Tình cười nói: “Chị à, chị đừng như vậy chứ, chị nhìn xem này, ba cũng chỉ là lo lăng cho hạnh phúc cả đời của chị thôi mà. Em biết, tuy chị thích Chủ tịch Cận, nhưng chị cũng thấy rồi đấy, Chủ tịch Cận hoàn toàn không thích chị, anh ấy sắp kết hôn với cô Tô rồi! Tối hôm qua cả nhà còn nhìn thấy gia đình hai người họ đi ăn với nhau và bàn việc cưới hỏi đấy!”

Giang Chấn cũng lên tiếng: “Đúng vậy. Tiêu Tiêu à, con cũng không còn nhỏ nữa, đến lúc tìm một cho mình một bến đỗ rồi. Chúng ta cũng đừng bấu víu nhà họ Cận nữa, ba và Chủ tịch Lương quen biết đã lâu, ba tin chú ấy sẽ đối xử tốt với con.”

Vừa nói Giang Chấn vừa bày ra vẻ một người cha hiền từ, ai không biết sẽ cảm thấy ông ta thật sự chỉ muốn tốt cho con gái mình.

Ngay lập tức sắc mặt Giang Tiêu Tiêu trở nên hết sức khó coi, cô nhìn đám người kia và cảm thấy buồn nôn kinh khủng, cô nói với giọng lạnh lùng: “Thế nên mấy người tự cho là đúng mà giới thiệu chồng cho tôi, hơn nữa còn là một lão già?”

Nghe Giang Tiêu Tiêu nói vậy, vẻ mặt Lương Thiên Hạo hơi thay đổi, tuy nhiên ông ta rất thích cô, cho nên cố dằn lại sự khó chịu trong lòng: “Cô Giang, tuy tôi hơi lớn tuổi nhưng tôi đối xử với người khác rất tốt, nhất là với người nhà của mình. Tôi bảo đảm cô gả cho tôi nhất định sẽ rất hạnh phúc, cô muốn gì tôi cũng sẽ thỏa mãn cô.”

“Đúng vậy. Tiêu Tiêu à, con xem Chủ tịch Lương tốt chưa kìa. Lấy chú ấy có gì mà không tốt chứ?”


Giang Tiêu Tiêu nhìn đám người trước mặt mình, sự phẫn nộ không nói thành lời dâng lên trong lòng, cô quay sang nói với Lương Thiên Hạo: “Chủ tịch Lương, xin lỗi ông. Nhưng mà tôi ấy à, từ năm năm trước đã là một đứa con gái bị nhà họ Giang vứt bỏ rồi, thật vui vì được ông yêu mến, nhưng dù nhà họ Giang có ý định gì thì tôi cũng không trèo cao nổi ông, ông muốn kiểu phụ nữ nào cũng có, đừng lãng phí thời gian với tôi nữa. Vả hy vọng ông đừng trở thành quân cờ bị người khác đùa bỡn.”

Tất nhiên Giang Tiêu Tiêu biết rõ người nhà họ Giang giới thiệu cho cô một người như thế này nhất định là bởi vì Lương Thiên Hạo có thể mang lại lợi ích trong việc kinh doanh cho bọn họ.

Người nhà này đúng là vẫn không biết xấu hổ như trước.

Cũng chỉ có Lương Thiên Hạo vẫn ngu ngốc cho rằng Giang Chấn thật sự định gả con gái cho ông ta.

Giang Tiêu Tiêu nói xong, sắc mặt mọi người trở nên vô cùng khó coi, nhất là Lương Thiên Hạo, ông ta lập tức chất vấn: “Chủ tịch Giang, thế này là thế nào? Chẳng phải ông nói đây là con gái yêu của ông à?”

Sao lại biến thành đứa con gái bị nhà họ Giang vứt bỏ năm năm trước rồi? Lương Thiên Hạo cũng không ngu, ông ta nhận ra quan hệ giữa Giang Tiêu Tiêu và nhà họ Giang không tốt chút nào, thế nhưng nhà họ Giang lại định gả cô cho ông ta, và ông ta hiểu ngay ra nguyên nhân.

Giang Chấn cũng không ngờ Giang Tiêu Tiêu sẽ nói toạc ra như vậy, ông ta tức giận đến mức phát run, và rồi một cái tát giáng ngay lên mặt cô.

Giang Tiêu Tiêu hoàn toàn không kịp đề phòng, cô chỉ cảm thấy mặt mình đau rát, kèm theo đó là giọng của Giang Chấn vang lên bên tai.


“Đồ con gái mất thể diện, mày thật sự cho rằng chủ tịch Cận thích mày à? Cả ngày chỉ biết đi lấy lòng người khác, lần nào cũng vì đối phương mà cãi lời người cha này! Giang Tiêu Tiêu, mày đừng quên, mày họ Giang, Chủ tịch Lương có thể để mắt đến mày là phúc phận của mày!”

Nói rồi Giang Chấn vội vàng quay ra giải thích với Lương Thiên Hạo: “Chủ tịch Lương à, việc này không phải như anh nghĩ đâu, đứa con gái này của tôi có hơi tùy hứng, trước kia giữa chúng ta có chút hiểu lầm nho nhỏ, nhưng mấy năm nay nhà họ Giang chúng tôi vẫn luôn quan tâm và thương yêu nó, chúng tôi thật lòng muốn tìm cho nó một người chống tốt. Giao con bé cho Chủ tịch Lương anh, chúng tôi cũng yên tâm lắm chứ, chẳng qua..”

Nghe vậy, Lương Thiên Hạo tạm thời cũng không biết nên tin ai.

Giang Tiêu Tiêu bụm mặt, cô nở nụ cười đầy trào phúng, mấy năm nay nhà họ Giang vẫn luôn quan tâm cô? Thật sự muốn tìm cho cô một người chồng tốt?

“Ô, vậy tôi muốn hỏi một câu, nếu chủ tịch Giang yêu thương và quan tâm tôi như thế thì sao tại lại đánh tôi ngay trước mặt nhiều người vậy nhỉ? Lẽ nào ông yêu thương con gái mình kiểu này ư?”

Giang Chấn nhất thời cứng họng.

Nghe vậy, Giang Tình Tình lập tức tiến lên kéo tay Giang Tiêu Tiêu và khuyên nhủ: “Chị à, chẳng phải ba bị chọc tức nên mới kích động như thế thôi à? Ba không nên đánh chị, nhưng mà bình thường chị tùy hứng thế nào cũng được thì hôm nay cũng không nên chọc giận ba vậy chứ! Cả nhà cũng là muốn tốt cho chị thôi!

Cho dù chị không thích chủ tịch Lương thì cũng không thể nói ra những lời như thế được, chị mau xin lỗi ba đi!”


Giang Tiêu Tiêu cảm thấy người nhà này thật sự quá đáng ghét, cô tránh tay Giang Tình Tình theo bản năng, ai ngờ ngay sau đó cô ta lại ngã ra sau với vẻ hốt hoảng và sợ hãi giống như bị đẩy ra, rồi té lăn xuống đất một cách chật vật.

Giang Tình Tình ôm bụng, dạo gần đây Lam Quân Hạo cũng rất lo lắng đến tình trạng của cô ta, thế nên vừa thấy cô ta ngã xuống đất thì sắc mặt anh ta lập tức thay đổi, anh ta lớn tiếng chất vấn Giang Tiêu Tiêu: “Giang Tiêu Tiêu, cô làm gì thế hả?!”

Vừa nói Lam Quân Hạo vừa gấp gáp đỡ Giang Tình Tình.

Thẩm Thục Lan cũng xông lên xem xét tình hình của Giang Tình Tình, rồi bà ta tiếp tục chỉ trích Giang Tiêu Tiêu với vẻ phẫn nộ: “Tiêu Tiêu, con biết rõ em gái con đang mang thai vậy mà lại đẩy nó như thế, rốt cuộc con định làm gì? Có phải con muốn em gái con đẻ non thì mới cam tâm không?”

Bữa tiệc rất đông khách, thế nên vừa xảy ra chuyện ầm ĩ như thế lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Mọi người thấy cảnh ấy thì đồng loạt nhìn về phía Giang Tiêu Tiêu và chỉ chỉ trỏ trỏ.

“Người phụ nữ này trông xinh đẹp mà sao ác độc quá! Không ngờ cô ta lại đánh cả phụ nữ có thai cơ đấy.”

“Ừ đấy, nghe nói người phụ nữ có thai kia là em gái của cô ta, đúng là đáng sợ!”

“Chậc chậc, tại sao loại người như thế lại dám tham gia bữa tiệc này nhỉ? Mau bảo chủ tiệc đuổi cô ta ra ngoài đi!”


“Nhìn xem cô ta còn đứng đó tỏ ra không liên quan đến mình kìa, còn không biết đi xin lỗi người ta đi.”

Giang Tình Tình ngã xuống đất, nghe tiếng bàn tán của mọi người, cô ta khẽ nở nụ cười, thế nhưng bề ngoài vẫn giả vờ yếu ớt, nói: “Nhất định không phải là do chị ấy cố ý đâu, mọi người đừng trách chị mà.”

Mọi người thấy vậy thì càng thương Giang Tình Tình hơn, đồng thời ánh mắt nhìn Giang Tiêu Tiêu cũng càng thêm khinh thường.

Những lời khinh miệt và ánh mắt chán ghét đổ ập lên người khiến Giang Tiêu Tiêu sầm mặt, đương nhiên cô biết Giang Tình Tình chỉ đang giả vờ mà thôi, lúc cô hất tay cô ta ra hoàn toàn không dùng sức mạnh gì cả, quả nhiên người này vẫn biết cách giả vờ vô tội như mọi khi.

Giang Tình Tình ôm bụng, sắc mặt hết sức khó coi, trông yếu ớt vô cùng.

“Anh Quân Hạo, em đau bụng quá!”

Thẩm Thục Lan lo lắng, bà ta nói với giọng quan tâm: “Tình Tình, con không sao chứ? Quân Hạo, con mau đưa con bé đến bệnh viện khám đi.”

Lam Quân Hạo gật đầu, anh ta nhìn Giang Tiêu Tiêu, nghiến răng nghiến lợi nhả ra những lời độc ác: “Giang Tiêu Tiêu, nếu Tình Tình xảy ra vấn đề gì thì chắc chắn tôi sẽ không bỏ qua cho cô!”

Nói rồi ông ta ôm Giang Tình Tình định rời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận