Bé Cưng Tinh Quái - Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành

Sau khi nghe Giang Tiêu Tiêu giãi bày, Cận Tri Thận mới biết hoàn cảnh của cô còn khốn khó hơn những gì anh điều tra được, còn chật vật hơn trong tưởng tượng của anh.

Anh không khỏi cảm thấy đau lòng, giá mà mình quen Giang Tiêu Tiêu sớm hơn thì hay biết mấy, như vậy thì mình sẽ không để cô phải chịu nhiều khổ sở như vậy.

Nghĩ đến đây, Cận Tri Thận ôm chặt Giang Tiêu Tiêu vào lòng và cất giọng trầm khàn cuốn hút: “Mọi chuyện đã qua rồi, bọn họ không đáng để em nghĩ tới, hãy quên hết khoảng thời gian ấy đi.”

Giang Tiêu Tiêu cong môi cười hờ hững rồi khẽ nhấp một hớp rượu vang trên bàn, khuôn mặt xinh đẹp trông có vẻ lạnh lùng.

“Đúng thế! Mọi chuyện đã qua rồi, tôi cũng sống rất tốt. Chẳng qua tôi thấy chán ghét thôi, tại sao bọn họ không buông tha cho tôi, cứ hãm hại tôi hết lần này đến lần khác như thế? Trông tôi giống người dễ bắt nạt lắm à? Bọn họ không thể để cho tôi sống yên ổn sao?”

Giang Tiêu Tiêu cũng không nhớ rõ từ sau khi cô rời khỏi nhà họ Giang thì đám người đó đã gây sự với cô bao nhiêu lần rồi.

Bọn họ nhất định phải bức tử cô mới vừa lòng sao?

Giang Tiêu Tiêu nói xong, Cận Tri Thận liền ôm cô chặt hơn.

“Có tôi ở đây, sau này sẽ không còn ai bắt nạt em nữa.”

Lúc này Giang Tiêu Tiêu đã say rồi, cô cũng không biết mình đang ở đâu, chỉ biết mình có rất nhiều điều muốn nói. Nghe Cận Tri Thận nói vậy, cô cười khẽ: “Đúng vậy, có anh bên cạnh tôi rất ít khi bị bắt nạt, cảm ơn anh hôm nay lại cứu tôi thêm lần nữa. Nếu anh không tới kịp thời thì có lẽ bây giờ tôi đang nằm trong bệnh viện rồi.”

Giang Tiêu Tiêu càng nói càng hăng: “Cận Tri Thận, tôi rất vui khi được quen biết anh. Từ sau khi rời khỏi nhà họ Giang, tôi chỉ thui thủi một mình. Trong suốt bao nhiêu năm qua, anh đã mang lại cho tôi cảm giác an toàn khi được người bên cạnh bảo vệ, nhờ có anh và Tiểu Bảo mà tôi được tìm lại cảm giác gia đình…”


Khi say rượu người ta thường nói thật, đây là những lời thật lòng của Giang Tiêu Tiêu. Cô cũng không biết tại sao khi ở bên Tiểu Bảo và Cận Tri Thận thì cô lại có cảm giác giống như gia đình.

Chỉ cần anh xuất hiện là cô cảm thấy yên tâm.

Mỗi lần thấy anh và Tô Uyển Ương ở cạnh nhau và nghe thấy mọi người nói bọn họ sắp kết hôn, Giang Tiêu Tiêu lại cảm thấy bức bối, có lẽ là cảm giác ghen tuông!

Cô sợ mình càng lún càng sâu, tự nhủ phải rời xa anh nhưng lúc nào cũng muốn ở bên cạnh anh.

Vẻ mặt Cận Tri Thận rất đỗi dịu dàng, nụ cười nhẹ nhàng vương trên khóe môi.

Giang Tiêu Tiêu, em cũng mang lại cho tôi cảm giác gia đình.

“Cận Tri Thận, anh có biết không? Tôi…” Tôi thật sự rất thích anh, đây là lần đầu tiên tôi thích một người đến vậy, thích tới mức muốn ở bên anh suốt đời.

Giang Tiêu Tiêu còn chưa độc thoại nội tâm xong, dạ dày đã cuộn trào. Cô vịn bàn, không nhịn được nôn vào thùng rác.

Tình hình này khiến Cận Tri Thận không biết phải làm sao, đợi Giang Tiêu Tiêu nôn xong anh bèn đỡ lấy cô.

“Giờ không còn sớm nữa, đi nào, chúng ta về thôi!”

“Không, tôi không đi, anh còn chưa uống rượu đâu! Tôi không về!”

Dứt lời Giang Tiêu Tiêu ôm lấy chai rượu trên bàn định uống tiếp nhưng Cận Tri Thận giật lấy cái chai trong tay cô, kiên nhẫn dỗ dành: “Ngoan nào, em uống nhiều lắm rồi, đừng uống nữa.”

“Tôi không muốn về.”

Giang Tiêu Tiêu vẫn tiếp tục náo loạn, cuối cùng Cận Tri Thận phải vừa dụ dỗ vừa lừa gạt mới dẫn cô ra khỏi câu lạc bộ được.

Trong xe, Giang Tiêu Tiêu hết nói lảm nhảm lại ngâm nga hát… Cô mắng người nhà họ Giang một trận, sau đó trịnh trọng cảm ơn Cận Tri Thận một lần nữa, nói chung là ầm ĩ không ngừng như thể muốn xả hết cơn giận tối nay.

Cận Tri Thận hơi bất đắc dĩ, nếu biết trước sẽ thế này thì anh sẽ không dẫn cô đi uống rượu, có lẽ sáng mai thức dậy, cô nhóc này sẽ không biết phải đối mặt với mình như thế nào!

Ban đầu anh định đưa Giang Tiêu Tiêu về nhà, nhưng nhìn bộ dạng này của cô anh lại không yên tâm.

Cuối cùng, Cận Tri Thận lái xe chở cô về biệt thự của mình.

Giờ đã khuya lắm rồi, tất cả người làm trong biệt thự đều giật mình khi thấy cậu chủ nhà mình đưa một người phụ nữ về nhà vào giữa đêm hôm khuya khoắt thế này, cả đám thì thầm to nhỏ.


“Cô gái này là ai vậy? Có quan hệ gì với cậu cả?”

“Hình như là cô Giang từng tới thăm thì phải? Muộn rồi mà cô ấy và cậu cả…”

“Mọi người xem kìa, cậu chủ tốt với cô ấy thật đấy, còn đích thân thay dép cho cô ấy. A a a, hâm mộ quá đi!”

Giang Tiêu Tiêu mơ màng đi theo Cận Tri Thận tới biệt thự, có lẽ vì men rượu nên sau khi thay dép xong và đi vào trong nhà, cô cảm thấy rất nóng nên muốn cởi quần áo.

Cô đang mặc lễ phục dạ hội, nếu cởi ra thì trần trụi luôn, vì vậy Cận Tri Thận vội vàng ngăn cản lại. u mày, giọng nói đầy bất mãn: “Anh làm gì thế? Tôi nóng lắm, muốn cởi quần áo, tôi muốn đi ngủ…”

Đám người làm trong biệt thự đều sốc trước hành vi bạo dạn của cô gái này, quả nhiên người phụ nữ mà cậu chủ đưa về thật khác biệt. Liệu đêm nay cậu chủ và cô gái này có làm gì đó không nhỉ?

Ai nấy đều hồi hộp mong chờ, tuy nhiên Giang Tiêu Tiêu đã được Cận Tri Thận bế kiểu công chúa đi mất.

Cứ tưởng sẽ được chứng kiến cảnh tượng kích thích cơ, mọi người rất thất vọng, cuối cùng cũng chịu tản đi.

Sau khi hai người lên phòng trên tầng, Giang Tiêu Tiêu nằm trên giường rồi mà vẫn còn ầm ĩ.

“Tôi không ngủ đâu, tôi muốn đi uống rượu, tối nay không say không về.”

Cận Tri Thận nở nụ cười bất đắc dĩ.

“Em say rồi.”

“Không, tôi chưa say, tôi muốn đi.”

“Thôi nào, nghe lời tôi, tối nay không đi đâu nữa.”


Giang Tiêu Tiêu ngồi bật dậy nhìn Cận Tri Thận bằng đôi mắt sáng lấp lánh, giọng điệu hệt như một đứa trẻ.

“Vậy thì không đi uống rượu, chúng ta đi hát nhé! Cận Tri Thận, tôi hát hay cực kỳ luôn!” Nói đến đây Giang Tiêu Tiêu lại lên tiếng: “Thôi thôi, không đi nữa. Muộn rồi, tôi ngủ đây.”

Nói rồi cô lại định cởi quần áo.

Cận Tri Thận bất lực, vội vàng ngăn cản cô giống như lúc nãy.

Cận Tri Thận kìm lòng không đậu, hôn lên môi cô. Giang Tiêu Tiêu bỗng tỉnh táo trở lại, mở to đôi mắt mơ màng nhìn chằm chằm vào gương mặt phóng đại ở ngay trước mắt, ngoan ngoãn cho anh hôn.

Môi lưỡi hai người quấn lấy nhau, hương rượu thoang thoảng vương trên khóe miệng. Chẳng biết nụ hôn này kéo dài bao lâu, cả hai đều thở hổn hển. Nhất là Giang Tiêu Tiêu, lúc này gương mặt trắng ngần của cô đỏ bừng.

Tuy Giang Tiêu Tiêu không ầm ĩ nữa song Cận Tri Thận cũng không dám được voi đòi tiên, cuối cùng anh buông cô ra.

Giang Tiêu Tiêu hít thở bầu không khí trong lành. Có lẽ là do say rượu nên cô cũng to gan hơn, lúc này cô chỉ cảm thấy vẫn chưa hôn đủ.

Cận Tri Thận vốn định ra ngoài gọi người làm vào giúp Giang Tiêu Tiêu tắm rửa thay quần áo, ai ngờ anh vừa đứng dậy, Giang Tiêu Tiêu bỗng chủ động ôm cổ anh rồi hôn anh lần nữa.

Nụ hôn của cô rất trúc trắc nhưng lại rất bạo dạn.

Trong nháy mắt, Cận Tri Thận chỉ cảm thấy toàn thân nóng bừng lên, bầu không khí trong phòng bỗng trở nên mập mờ…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận