Bé Cưng Tinh Quái - Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành

Tô San khi đọc bản kế hoạch và đề xuất một số ý kiến, sau đó Giang Tiêu Tiêu mang về sửa chữa, đến lúc gần tan làm buổi chiều đã hoàn thành.

Giờ không còn sớm, Giang Tiêu Tiêu nhắn tin hỏi Diệp Giản Dương ngày mai có rảnh không.

Diệp Giản Dương trả lời rất nhanh, nói rằng ngày mai có thể hẹn gặp.

Ánh mắt Giang Tiêu Tiêu không giấu được tâm trạng vui vẻ. Sau một hồi suy nghĩ, cô không về nhà mà thu dọn đồ đạc xong thì đi tới một con phố cổ. Ở đây bán một số đồ cổ, giá cả không đắt lắm, nếu may còn mua được đồ quý vô giá.

Giang Tiêu Tiêu định mua cho Diệp Giản Dương một bộ đồ pha trà, dù sao đối phương rất có thành ý hợp tác, mà số tiền này do công ty chi trả.

Khu vực này người qua kẻ lại rất náo nhiệt, Giang Tiêu Tiêu đi một vòng mới vào một cửa hàng và vừa ý một bộ đồ pha trà.

Giang Tiêu Tiêu không am hiểu dụng cụ pha trà cho lắm, nhưng cô cảm thấy bộ này rất đẹp, vậy thì mua nó đi! Giang Tiêu Tiêu quyết định, sau đó hỏi người bán hàng: “Ông chủ, bộ đồ pha trà này bao nhiêu vậy?”. ngôn tình ngược

Ông ấy đi tới xem bộ đồ ba trà mà Giang Tiêu Tiêu muốn mua nhưng đành xin lỗi: “Xin lỗi cô gái, chúng tôi không bán bộ đồ pha trà này, chỉ trưng bày thôi.”

“Hả? Không bán ư?” Giang Tiêu Tiêu vô cùng tiếc nuối, chẳng dễ gì mới có một món đồ cô thích, vậy mà lại không bán…

“Đúng vậy, cô gái à, hay là cô xem cái khác nhé?”

Giang Tiêu Tiêu không thể làm gì khác hơn là xem những cái khác, nhưng nhìn một vòng cô chẳng thích cái nào, lại đến ngắm bộ đồ pha trà vừa nãy và hỏi: “Ông chủ ơi, ông không thể bản cho tôi được sao? Tôi thật sự rất thích nó, tôi sẵn lòng trả giá cao. Nếu ông có yêu cầu khác…”

“Xin lỗi cô.”

Thái độ của đối phương rất kiên định, dù Giang Tiêu Tiêu có nói gì cũng không bán.

Thấy vậy, Giang Tiêu Tiêu đành rời đi trong tâm trạng tiếc nuối, nào ngờ cô mới đi vài bước thì có một ông lão đi từ tầng hai cửa hàng xuống. Ông cụ trông có vẻ khỏe mạnh, mặc bộ đồ Tôn Trung Sơn màu đen, cả người toát lên vẻ uy nghiêm.

Giang Tiêu Tiêu bỗng dừng bước khi trông thấy ông cụ.

Ông lão thong thả đi tới trước mặt cô, hỏi bằng giọng trầm khàn: “Cô gái, tại sao cháu lại muốn mua bộ đồ pha trà này? Có thật lòng thích nó không? Ông chỉ bán đồ trong tiệm cho người thật sự thích trà thôi.”

Nghe đối phương hỏi vậy, Giang Tiêu Tiêu xốc lại tinh thần, vội trả lời ngay: “Cháu chào ông! Cháu mua bộ đồ pha trà này để tặng cho một người bạn mê trà chứ bản thân cháu không hiểu trà lắm, nhưng rất có hứng thú với trà.”

Không biết tại sao nhìn thấy ông lão này, Giang Tiêu Tiêu vốn đang nuối tiếc bỗng dấy lên hy vọng. Cô nghe thấy ông phía đối diện hỏi: “Vậy ư? Tại sao cháu lại thích bộ đồ pha trà này?”

Giang Tiêu Tiêu mim cười: “Cháu cũng không biết, có lẽ là do bộ đồ pha trà này trông có vẻ thú vị! Nói chung là không biết tại sao cháu lại thích nó ngay từ cái nhìn đầu tiên.”

“Thế à? Vừa rồi cháu bảo có hứng thú với trà phải không?”

Ông cụ vừa nói chuyện vừa quan sát Giang Tiêu Tiêu. Cô gái này có ngoại hình xinh đẹp, ánh mắt trong veo khiến người ta yêu quý.

Giang Tiêu Tiêu gật đầu: “Đúng vậy ạ, nhưng cháu chỉ mới tiếp xúc với trà đạo mấy hôm trước thôi.”

“Vậy cháu hiểu trà đạo nhường nào?”

Có thể thấy ông cụ rất hứng thú với trà, Giang Tiêu Tiêu cũng không ngờ chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà mình gặp những hai người mê trà đạo.

Trí nhớ của Giang Tiêu Tiêu khá tốt, cô nhớ lại những kiến thức về trà đạo mà Diệp Giản Dương đã nói với mình và trò chuyện với ông cụ.

Hai người nói mãi, không ngờ lại nói chuyện hợp nhau đến vậy. Ông cụ nhận ra cô nhóc này thật sự có hứng thú với trà, bèn hỏi: “Cô nhóc à, cháu có biết pha trà không?”

Giang Tiêu Tiêu trả lời đúng sự thật: “Cháu chưa từng pha trà, nhưng mấy hôm trước người bạn kia của cháu đã dạy vài lần.”

Ông cụ nghe thế liền bảo cô đi tới chỗ cái bàn.

“Cháu thử đi.”

Giang Tiêu Tiêu nở nụ cười bất đắc dĩ, ông lão này đúng là người mê trà!

Nhưng cô không từ chối. Cô nhớ lại cách pha trà Diệp Giản Dương đã dạy mình hôm đó rồi làm theo, có điều động tác không thuần thục, trông hơi vụng về.

Giang Tiêu Tiêu cười ngượng ngùng: “Đã khiến ông chế cười rồi ạ.”

Nhưng ông lão không chê bai cô, mặc dù cô pha trà chưa đúng cách nhưng rất có thiên phú.

Không hiểu sao ông cụ rất quý cô gái này. Ông cụ nhìn Giang Tiêu Tiêu rồi lên tiếng: “Cô nhóc à, ông tặng cháu bộ đồ pha trà cháu chọn lúc nãy đấy.”

Giang Tiêu Tiêu rất ngạc nhiên khi nghe thấy ông cụ nói vậy, cô hỏi một cách khó tin: “Ông ơi, ông nói thật ạ?”

“Đương nhiên là thật, nhưng cháu phải hứa với ông là sau này hàng ngày cháu phải dành ra một tiếng đến pha trà nói chuyện với ông già này, có được không?”

“Không thành vấn đề thưa ông, cháu nhất định sẽ đến.”

Giang Tiêu Tiêu cảm thấy ông lão này trông có vẻ uy nghiêm nhưng cũng rất đáng yêu, huống hồ mỗi ngày dành ra một tiếng đến đây để nói chuyện với ông cụ, lại còn được học trà đạo, cô rất sẵn lòng.

Sau đó, ông cụ bảo nhân viên bọc bộ đồ pha trà cho Giang Tiêu Tiêu mang về như đã hứa.

“Cháu cảm ơn ông! Ông cứ yên tâm, ngày mai cháu nhất định sẽ tới.” Giang Tiêu Tiêu đứng trước cửa mỉm cười tạm biệt ông cụ.

“Ừ, về đi! Ngày mai gặp!”

Sau khi Giang Tiêu Tiêu đi rồi, nhân viên cửa hàng nhìn bóng lưng ông cụ thắc mắc: “Ông chủ, chẳng phải ông rất thích bộ đồ pha trà kia ư? Sao lại tặng cho người khác? Ông không sợ cô nhóc kia thất hứa ư?”

Nhân viên cửa hàng cảm thấy khó hiểu, nếu Giang Tiêu Tiêu thất hứa không đến đây thì biển người mênh mông, ông chủ biết đi đâu tìm cô ấy, như vậy chẳng phải tự dưng tặng không một bộ đồ pha trà cho người ta sao? Hơn nữa, trước đây có rất nhiều người tới xem hàng, cũng ra giá rất cao, thế nhưng ông chủ không bán, vậy mà bây giờ lại tặng cho Giang Tiêu Tiêu.

Ông cụ khẽ mỉm cười, ánh mắt tự tin.

“Cô nhóc kia là người thật thà, tôi không nhìn lầm người đầu, chắc chắn ngày mai cô bé sẽ tới! Bình thường tôi ở một mình cũng chán, cô nhóc này rất thú vị, bảo cô nhóc đến nói chuyện cùng tôi cũng tốt.”

Nghe ông cụ nói vậy, nhân viên cửa hàng chỉ cười chứ không nói gì nữa.

Ông cụ đang định đi vào trong nhưng dường như nhớ ra điều gì đó, lại hỏi: “Đúng rồi, chẳng phải thắng ranh Tri Thận định đến đây sao? Sao giờ vẫn chưa đến?”

Nhân viên cửa hàng đang định nói rằng để mình gọi điện hỏi thăm thì thấy một bóng người đang thong thả bước từ đằng xa tới.

Cận Tri Thận mặc bộ đồ thoải mái, bớt đi vẻ lạnh lùng cao ngạo thường ngày, gương mặt đẹp trai vẫn khôi ngô như trước.

Nhân viên cửa hàng lập tức mỉm cười: “Ông chủ ơi, cậu chủ tới rồi kìa.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui