Bé Cưng Tinh Quái - Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành

Tiểu Bảo nghe thấy có người nói Giang Tiêu Tiêu là mẹ mình, lập tức nở nụ cười. Bé không phủ nhận mà trái lại còn tỏ vẻ kiêu ngạo: “Đúng thế! Đây là mẹ tớ!”

Giang Tiêu Tiêu cười khẽ, cũng không phản bác.

Tiểu Bảo tạm biệt Giang Tiêu Tiêu rồi theo giáo viên vào lớp.

Giang Tiêu Tiêu bỗng ngẩn ngơ nhìn theo bóng lưng bé, giá mà Tiểu Bảo là đứa con cô sinh năm xưa thì vui biết bao!

Giang Tiêu Tiêu bị ý nghĩ này dọa sợ, cô nhếch môi nở nụ cười bất lực. Sao Tiểu Bảo có thể là đứa con năm xưa của mình được chứ, nhà họ Cận giàu có như vậy, đâu cần tìm người mang thai hộ.

Bỗng dưng Giang Tiêu Tiêu lại tò mò rốt cuộc mẹ của Tiểu Bảo là ai.

Nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, sau đó cô đi từ trường học tới công ty.

Trong cuộc họp buổi sáng, Tô San khiển trách nhân viên chi nhánh trước mặt tất cả mọi người. net

“Hàn Tĩnh, cô cũng không nhớ lại xem mình đã nhận hạng mục này bao lâu rồi mà đến giờ vẫn chưa đưa ra bản kế hoạch thỏa đáng. Bên Sr đã đề nghị ngừng hợp tác rồi đó.”

Giọng nói tức giận của Tô San vang vọng trong văn phòng. Đây là hạng mục hợp tác với một công ty bên Mỹ, gần một tháng rồi mà hạng mục này không có gì tiến triển, thậm chí sáng nay Tô San còn nhận được tin đối phương muốn dừng hợp tác, sao cô ấy không giận cho được!

“Cô có biết rằng nếu như hạng mục này gián đoạn thì chúng ta sẽ tổn thất bao nhiêu nhân lực và tài nguyên đã bỏ ra trước đó không hả?”

Nhân viên tên Hàn Tĩnh bị trách mắng đứng dậy, áy náy nói: “Xin lỗi Giám đốc Tô, tôi không cố ý. Tôi vẫn luôn nghĩ cách nhưng đối phương cứ gây khó dễ, tôi đã cố gắng hết sức rồi.”

“Tự dưng người ta gây khó dễ cho cô làm gì? Nhất định là bởi vì bản kế hoạch của cô không khả quan, cô không nhìn nhận lại vấn đề phía mình sao? Tôi nghe đối phương nói bản kế hoạch của cô đã bị bác bỏ nhiều lần.”

Hàn Tĩnh cúi đầu, nghe Tô San nói vậy thì cuống quýt lên tiếng: “Tôi biết lỗi rồi. Giám đốc Tô, mong cô cho tôi một cơ hội cuối cùng, tôi nhất định sẽ mau chóng giải quyết chuyện này.”

Hàn Tĩnh biết Tô San khiển trách mình thắng thừng như vậy là vì muốn để người khác nhận thay hạng mục này. Không, không được, sao mình có thể để người khác cướp mất hạng mục ngon lành này được! Nếu chuyện đó xảy ra thì chứng tỏ Hàn Tĩnh mình đây thật sự thiếu năng lực không phải sao?

Cô ta nhìn Tô San và nói tiếp: “Giám đốc Tô, xin cô cho tôi một cơ hội cuối cùng! Tôi nhất định sẽ giành được hạng mục này bằng mọi giá!”

Hàn Tĩnh đau khổ cầu xin nhưng Tô San không đồng ý, cô ấy tuyên bố với mọi người: “Bây giờ tôi giao hạng mục này cho Giang Tiêu Tiêu tiếp nhận, cô nhất định phải giành về.”

Không phải Tô San thiên vị Giang Tiêu Tiêu mà là hạng mục này không thể kéo dài thêm được nữa, nếu để Hàn Tĩnh tiếp tục phụ trách thì chỉ gây tổn thất lớn cho công ty mà thôi, cho nên nhất định phải đổi người. Vừa hay hiện tại Giang Tiêu Tiêu không có hạng mục nào.

Giang Tiêu Tiêu cũng sửng sốt, cô cảm thấy Hàn Tĩnh nhìn mình bằng ánh mắt như muốn giết người. Có điều Tô San đã ra lệnh, cô không thể từ chối, cho nên buộc phải gật đầu đồng ý.

“Vâng, Giám đốc Tô, tôi sẽ cố gắng hết sức.”

Tô San đáp “ừ” rồi tiếp tục nói: “Gần đây đối tác của chúng ta đang ở New York – Mỹ, có lẽ cô phải đích thân tới đó một chuyến.”

“Vâng.” Giang Tiêu Tiêu không có ý kiến gì.

Sau đó Tô San tuyên bố tan họp. Hàn Tĩnh vẫn chưa hết hy vọng, ở lại tiếp tục cầu xin Tô San.

“Giám đốc Tô, cô cho tôi thêm một cơ hội đi mà! Cô hãy tin tôi, tôi thật sự có thể giành được hạng mục này.”

Hàn Tĩnh cắn răng nén giận, Tô San là nhân viên lâu năm của công ty, ban đầu khi Tập đoàn Cẩm Sắt thành lập, cô ấy được điều tới từ trụ sở chính.

Trong công ty, địa vị của Tô San cao hơn người khác rất nhiều, bây giờ đối phương chuyển giao hạng mục trong tay mình cho người khác, còn là Giang Tiêu Tiêu – người mới vào công ty chưa lâu, như vậy thì làm sao cô ta có thể cam lòng được.

Thấy Tô San im lặng, Hàn Tĩnh lại tiếp tục cầu xin: “Giám đốc Tô, cô cho rằng Giang Tiêu Tiêu thật sự có thể lấy được hạng mục này ư? Ngay cả tôi cũng bó tay thì làm sao cô ta giành được. Vả lại, tôi hiểu rõ hạng mục này, chắc chắn là tôi sẽ làm tốt hơn cô ta.”

Nghe đến đây Tô San ngước mắt nhìn Hàn Tĩnh.

“Hà Tĩnh, cô dựa vào đâu mà nói cô ấy không giành được hạng mục này? Cô nghĩ lại đi, cô vào công ty bao lâu rồi? Cô lấy được mấy hạng mục, cô ấy giành về bao nhiêu hạng mục? Tiệc sinh nhật của thái tử Cận thị, hợp tác với Tập đoàn Lục thị và cả Diệp Giản Dương, hạng mục nào cũng lớn. Những khách hàng này còn khó chơi hơn cả khách hàng của hạng mục này, tại sao cô ấy có thể giành về?”

Hàn Tĩnh chợt nghẹn lời, giọng nói chất chứa sự không cam lòng: “Là do cô ta may mắn mà thôi… Giám đốc Tô.”

Vì hạng mục bên Mỹ này mà cô ta chậm trễ rất nhiều thời gian, không thể làm cách hạng mục khác!

Hàn Tĩnh còn định cầu xin nữa nhưng Tô San đã hết sạch kiên nhẫn.

“Được rồi, cô về nghĩ kỹ lại đi. Chuyện này cứ quyết định như vậy.”

Giọng Tô San đã trở nên nặng nề. Tuy Hàn Tĩnh vẫn muốn nói thêm nhưng thấy vậy lại sợ chọc giận Tô San nên cuối cùng vẫn không phục rời đi.

Bên ngoài văn phòng, Giang Tiêu Tiêu đang ở chỗ Hàn Tĩnh chờ bàn giao các tài liệu liên quan.

Hàn Tĩnh đi tới. Vừa trông thấy Giang Tiêu Tiêu, khuôn mặt vốn đang chán nản lập tức trở nên u ám. Cô ta châm chọc: “Giang Tiêu Tiêu, giờ cô đang đắc ý lắm đúng không?”

Hàn Tĩnh tự cho rằng mình mới là nhân viên giỏi nhất xuất sắc nhất công ty, nhưng gần đây cô ta bị Giang Tiêu Tiêu lấn át hết danh tiếng, bây giờ còn bị cướp mất hạng mục, cô ta không tức mới lạ.

Giang Tiêu Tiêu nhíu mày, lạnh nhạt đáp: “Không hề.”

Nhưng thái độ hờ hững của cô lại khiến Hàn Tĩnh khó chịu hơn.

“Cô cũng chỉ là hạng người đi cửa sau mà thôi, chẳng biết cô lấy được những hạng mục trước đó bằng cách nào, đắc ý gì chứ!”

Mọi người đều hiểu ẩn ý trong câu nói này, rõ ràng là ám chỉ Giang Tiêu Tiêu lấy được những hạng mục trước đó bằng thủ đoạn không đứng đắn, ví dụ như dụ dỗ khách hàng…

Quan hệ giữa Giang Tiêu Tiêu và đồng nghiệp rất tốt, lập tức có người lên tiếng bảo vệ cô: “Hàn Tĩnh, cô không thể nói như vậy được! Tiêu Tiêu rất chăm chỉ, lần nào nhận hạng mục cô ấy cũng tăng ca tới khuya, huống hồ cô ấy cũng chẳng muốn cướp hạng mục của cô! Đây là sự sắp xếp của Giám đốc Tô.”

“Phải đó! Mọi người đều thấy rõ năng lực của Tiêu Tiêu, là đồng nghiệp với nhau, cô bớt nói vài câu đi!”

Những người xung quanh cũng phụ họa theo làm cho ánh mắt Hàn Tĩnh tối sầm.

“Chẳng lẽ tôi nói sai à? Rõ ràng sự thật là thế, mấy hôm trước tôi còn trông thấy cô ta đi ăn cơm với khách hàng bên tập đoàn Lục thị. Giang Tiêu Tiêu, lúc đó hạng mục đã xong xuôi rồi, tại sao cô vẫn còn qua lại với người ta? Rõ ràng là cô quyến rũ người ta! Tôi chẳng thấy cô giỏi giang gì, chỉ thấy cô dựa vào sắc đẹp mà thôi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui