Thẩm Thục Lan đau lòng nhìn con gái, bèn vội vàng che chở.
“Chuyện này không thể trách Tình Tình được! Nếu không phải Giang Tiêu Tiêu làm chuyện hư hỏng như vậy thì đã chẳng ra nông nỗi này. Hơn nữa, sớm muộn gì người có ý đồ riêng cũng điều tra ra chuyện này. Trước đây chỉ hứa miệng thôi, nếu chúng ta nói ra thì Giang Tiêu Tiêu cũng chẳng làm gì được.”
“Đủ rồi, sau này đừng nhắc lại chuyện đó nữa, nếu không ba sẽ không tha cho con đâu.”
Giang Chấn giận dữ rời đi, để lại Thẩm Thục Lan ở đó luống cuống.
“Được rồi Tình Tình, con hãy nghe lời ba, sau này đừng nhắc tới chuyện đó nữa. Phải chăm sóc mình thật tốt, mẹ sẽ khuyên nhủ ba con.”
Nói xong bà ta vội vã đuổi theo Giang Chấn.
Sau khi hai người đi rồi, Lam Quân Hạo cũng vào phòng sách luôn.
Giang Tình Tình ngồi lại số pha một lát rồi cũng theo vào phòng sách, kéo tay Lam Quân Hạo thỏ thẻ: “Anh Quân Hạo, anh còn giận ư?”
Từ lúc ra viện về nhà, Lam Quân Hạo vẫn luôn lạnh nhạt với mình, vừa nãy còn nói hết cho ba trong khi biết rằng nếu ba biết chuyện sẽ mắng mình.
Lam Quân Hạo chăm chú đọc tài liệu trong tay, không để ý tới Giang Tình Tình.
Mình đã nhún nhường nhận sai mà đối phương vẫn giữ nguyên thái độ. Thấy vậy, Giang Tình Tình không kìm được tức giận, bây giờ cô ta bắt đầu nghi ngờ nếu không có đứa con, có lẽ Lam Quân Hạo sẽ đề nghị ly hôn!
Loading...
Rõ ràng là trước kia Lam Quân Hạo không như vậy, nhưng dường như anh ta đã dần thay đổi kể từ khi Giang Tiêu Tiêu xuất hiện.
Hôm qua ở bữa tiệc anh ta còn bảo vệ Giang Tiêu Tiêu, điều đó khiến Giang Tình Tình càng giận hơn. Vì thế cô ta chất vấn: “Anh Quân Hạo, có phải anh vẫn nhớ thương Giang Tiêu Tiêu không? Vì em muốn làm cô ta bẽ mặt nên anh mới giận đúng không?”
Càng ngày Giang Tình Tình càng nghi ngờ Lam Quân Hạo không thích mình mà muốn quay lại với Giang Tiêu Tiêu.
“Giang Tình Tình, em có biết mình đang nói gì không?” Giọng nói của Lam Quân Hạo lộ rõ sự mất kiên nhẫn.
Giang Tình Tình cười lên: “Em nói sai à? Nếu không phải vậy thì tại sao hôm qua ở bữa tiệc tại sao anh lại ngăn không cho em tiết lộ bí mật? Là vì anh muốn bảo vệ cô ta, anh vẫn còn nhớ nhung cô ta. Được rồi anh Quân Hạo, nếu anh vẫn còn thích cô ta thì đi tìm cô ta đi! Em và đứa con trong bụng không cần anh quan tâm.”
Lam Quân Hạo cảm thấy Giang Tình Tình ngày càng vô lý, muốn tranh cãi với cô ta nhưng lại sợ đứa nhỏ tổn thương, cuối cùng tức quá bèn sập cửa bỏ đi.
Hành động này của anh ta khiến Giang Tình Tình càng giận hơn, cô ta gạt hết giấy tờ trên bàn xuống đất.
“A a a a! Giang Tiêu Tiêu, mày là ả đàn bà đê tiện!”
Tối qua vẫn chưa nói ra chuyện kia, Giang Tình Tình rất không cam lòng.
Xem ra sau này cô ta không thể nói cho người nhà họ Cận biết chuyện này, nếu không ba sẽ không tha cho cô ta.
Giang Tình Tình nghiến răng ken két, nhưng ngẫm lại thì mình nói bí mật này cho Tô Uyển Ương biết rồi, dù mình không tiết lộ thì Tô Uyển Ương cũng không chịu để yên.
Nghĩ đến đây, cô ta cong môi nở nụ cười đắc ý.
Giang Tình Tình tin chắc rằng sớm muộn gì cũng có một ngày Giang Tiêu Tiêu trắng tay, đến lúc đó cô ta nhất định sẽ trả lại tất cả những gì mình đang phải chịu.
Trong khi đó, Giang Tiêu Tiêu nghỉ ngơi ở nhà một ngày, đến tối Cận Tri Thận dẫn theo Tiểu Bảo tới.
Cậu nhóc còn cầm một bó hoa cẩm chướng rất tươi, chắc là mới mua cửa hàng bán hoa.
Có thể nói là tối qua Tiểu Bảo cực kỳ sợ hãi, hôm nay đến gặp Giang Tiêu Tiêu còn hơi dè dặt.
Giang Tiêu Tiêu mỉm cười ôm bé, dịu dàng hỏi: “Đây là hoa Tiểu Bảo định tặng cô Tiêu Tiêu phải không?”
Giọng nói và vòng ôm quen thuộc khiến Tiểu Bảo thấy cực kỳ thân thiết, tức thì quên hết chuyện tối qua. Bé nhoẻn miệng cười: “Đúng thế a! Chú út nói rằng cô Tiêu Tiêu bị ốm nên Tiểu Bảo mua một bó hoa tặng cô, chúc cô mau khỏe ạ.”
Nghe bé nói vậy, Giang Tiêu Tiêu khẽ mỉm cười, đồng thời thấy áy náy vì đã để cho Tiểu Bảo trông thấy dáng vẻ của mình tối qua. May mà cậu nhóc không ghét bỏ mình.
Sau đó Giang Tiêu Tiêu vào nhà tìm một cái bình cắm hoa. Hoa cẩm chướng màu hồng nhạt tô điểm cho phòng khách.
“Cảm ơn Tiểu Bảo, hoa của con rất đẹp, cô Tiêu Tiêu thích lắm!”
Tiểu Bảo vui vẻ nở nụ cười ngọt ngào: “Cô Tiêu Tiêu thích thì tốt ạ!”
Cận Tri Thận cũng mỉm cười nhìn hai cô cháu rồi lên tiếng: “Em chuẩn bị chút rồi tôi dẫn em tới gặp ông ngoại.”
Giang Tiêu Tiêu thoáng khựng lại, cũng không từ chối mà về phòng thay quần áo.
Lần này họ không đến tiệm bán đồ cổ mà tới biệt thự của ông cụ Tần.
Xe chạy thắng vào cổng biệt thự. Sau khi xuống xe, Cận Tri Thận nắm tay Giang Tiêu Tiêu đi vào trong.
Giang Tiêu Tiêu muốn giãy ra theo bản năng nhưng Cận Tri Thận nắm chặt không buông, cô không giãy ra được, vì vậy hai người sóng vai đi vào.
Thấy vậy, ánh mắt Cận Tri Thận đong đầy nét tươi cười.
Tiểu Bảo đi trước: “…”
Lẳng lặng nuốt thức ăn cho chó.
Ba người vào phòng khách, ông cụ Tần trông thấy họ lập tức tiến đến đón.
“Tiêu Tiêu tới rồi! Cháu sao rồi, vẫn khỏe chứ? Có khó chịu chỗ nào không? Mau đến đây ông xem nào.”
Sự quan tâm của ông cụ Tần khiến Giang Tiêu Tiêu thấy ấm lòng, lại càng thấy áy náy hơn.
“Chào ông ạ, cháu ổn rồi ông. Cháu xin lỗi vì tối qua đã quấy rối bữa tiệc của ông, khiến ông lo lắng.”
Ông cụ Tần không quan tâm bữa tiệc ra sao, chủ yếu là lo cho Giang Tiêu Tiêu.
“Không cần phải xin lỗi, cháu không sao là tốt rồi. Tất cả là tại ông không chăm sóc cháu chu đáo.”
Ông cụ vừa nói vừa dẫn Giang Tiêu Tiêu ngồi xuống sô pha, mấy người lại trò chuyện thêm vài câu. Sau đó ông cụ Tần dặn quản gia dọn cơm, giữ ba người ở lại biệt thự dùng bữa.
Mọi người nói cười vui vẻ trong suốt bữa cơm như một gia đình. Nhất là Tiểu Bảo, bé cứ quấn lấy Giang Tiêu Tiêu.
“Cô Tiêu Tiêu ơi, cô ăn nhiều cá vào, cá rất tốt cho sức khỏe, như vậy thì cô sẽ mau khỏe lại.”
Tiểu Bảo gắp cho Giang Tiêu Tiêu một khúc cá, cô mỉm cười: “Cảm ơn Tiểu Bảo.”
Ông cụ thấy vậy thì cực kỳ kinh ngạc. Từ lúc chào đời tới giờ lúc nào Tiểu Bảo cũng lầm lì, ông cụ Tần vẫn còn nhớ mấy tháng trước Giang Tiêu Tiêu chưa xuất hiện, suốt bữa ăn Tiểu Bảo chẳng nói câu nào chứ đừng nói đến chuyện gắp thức ăn cho người khác.
Ông cụ Tần rất mừng khi thấy cháu mình trở nên sáng sủa hoạt bát thế này.
Ông cụ còn vui vì thích Giang Tiêu Tiêu nữa, rất ủng hộ cô và Cận Tri Thận đến với nhau.