Bé Cưng Tinh Quái - Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành

Hôm nay Tiểu Bảo được Cận Tri Dực đón, cho nên Cận Tri Thận tới thắng công ty đón Giang Tiêu Tiêu sau giờ tan làm. Hai người chơi ở ngoài rất lâu, nào là ăn cơm, nào là dọa phố, nào là xem phim… giống như các cặp tình thân khác.

Tuy đó chỉ là những việc rất bình thường song Giang Tiêu Tiêu cảm thấy cực kỳ hạnh phúc, niềm hạnh phúc trước nay chưa từng có.

Đến mười hai giờ, hai người vốn định về nhà nhưng Giang Tiêu Tiêu đói bụng nên bọn họ ăn khuya rồi mới về.

Họ ăn đồ nướng ở một quán ven đường. Giang Tiêu Tiêu rất vui vì có chủ tịch Cận oai phong lẫm liệt ăn xiên nướng cùng mình.

“Cận Tri Thận, trước đây anh có ăn mấy món này không?”

Cận Tri Thận lắc đầu.

Giang Tiêu Tiêu nghe anh nói đây là lần đầu tiên ăn mấy món này, nụ cười càng thêm xán lạn: “Vậy tại sao anh lại chịu đến đây?”

Cận Tri Thận uống nước, thản nhiên trả lời: “Bởi vì đi cùng em.”

Trái tim Giang Tiêu Tiêu đập điên cuồng, tại sao lúc nào người đàn ông này cũng hấp dẫn như vậy chứ! Cô chỉ đành ăn uống để che giấu tâm trạng hoảng loạn. net

Cận Tri Thận khẽ cười.

Sau khi ăn uống no đủ, Cận Tri Thận thanh toán rồi hai người nắm tay bước chầm chậm về nhà. Giang Tiêu Tiêu vẫn hơi ngượng ngùng khi tiếp xúc với Cận Tri Thận, ví dụ như nắm tay hay hôn môi nhưng không từ chối, thỉnh thoảng còn đáp lại anh.

Loading...

Mấy ngày qua Giang Tiêu Tiêu đã nghĩ thông suốt ròio, nếu như sau này bọn họ thật sự phải xa nhau thì tại sao không nhân lúc còn ở bên nhau mà chung sống thật vui vẻ để lưu lại những hồi ức đẹp.

Giang Tiêu Tiêu nghĩ đến đây, đang định lên tiếng song đúng lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên đánh tan bầu không khí yên tĩnh. Là điện thoại của Cận Tri Thận, anh lấy ra xem thì thấy màn hình hiển thị tên của Tô Uyển Ương.

Cận Tri Thận thoáng khựng lại, bất giác nhìn sang Giang Tiêu Tiêu.

“Anh nghe máy đi! Nhỡ đâu có chuyện gì quan trọng thì sao?” Giang Tiêu Tiêu nói.

Ban đầu Cận Tri Thận không định bắt máy, nhưng giờ đã muộn rồi, lại nghe Giang Tiêu Tiêu nói vậy nên cuối cùng anh vẫn nghe máy. Đầu bên kia vang lên tiếng nói của nhân viên phục vụ.

“Chào anh! Xin lỗi cho tôi hỏi anh là bạn của chủ sở hữu số điện thoại này phải không? Cô ấy uống say ở quán bar chúng tôi, phiền anh tới đón cô ấy được không?”

Cận Tri Thận nhíu mày, mím môi đáp: “Được, tôi biết rồi.”

Anh hỏi địa chỉ quán bar rồi cúp máy.

Cận Tri Thận kể lại đầu đuôi cho Giang Tiêu Tiêu, sợ cô để bụng nên định gọi cho trợ lý đi đón Tô Uyển Ương. Thế nhưng Giang Tiêu Tiêu nói: “Chúng mình cùng đi nhé! Chỗ này cách quán bar không xa, hơn nữa giờ đã muộn rồi, không nên để Tô Uyển Ương chờ ở quán bar một mình.”

Dù sao hai người cũng là tình địch, thật ra Giang Tiêu Tiêu không thích Tô Uyển Ương nhưng cô cũng không để bụng chuyện này. Giang Tiêu Tiêu hiểu rõ tình cảm Cận Tri Thận dành cho mình, cũng biết chuyện khám thai ở bệnh viện lần trước chỉ là hiểu lầm, giữa anh và Tô Uyển Ương không có tình cảm gì.

Vả lại, Giang Tiêu Tiêu cũng không muốn Tô Uyển Ương xảy ra chuyện. Dù gì cô ta cũng là con gái của gia đình có quan hệ thân thiết với nhà Cận Tri Thận, không thể ngoảnh mặt làm ngơ được.

Cận Tri Thận gật đầu, hai người xuất phát đến quán bar.

Khi họ đến quán bar, Tô Uyển Ương đã đứng chờ ở ven đường rồi. Thấy Cận Tri Thận tới, cô ta thẳng thừng ngó lơ Giang Tiêu Tiêu bên cạnh.

“Tri Thận, anh đến rồi! Em biết ngay là anh quan tâm em mà.”

Tô Uyển Ương cất lời. Nếu anh không quan tâm cô ta thì sẽ không chạy tới đây vào lúc khuya khoắt thế này.

Cận Tri Thận nhíu mày nói: “Đi thôi, tôi đưa cô về.”

Tô Uyển Ương đã say khướt, bèn mượn rượu lái nhải: “Tri Thận, anh có biết là em rất thích anh, thật sự rất thích anh hay không? Tại sao anh không thích em? Rõ ràng là em tốt hơn Giang Tiêu Tiêu cơ mà. Tri Thận à, anh hẹn hò với em được không? Anh không thích điều gì em sẽ sửa hết.”

“Tri Thận, anh đá Giang Tiêu Tiêu được không? Thật sự là em thích anh hơn cả cô ta, trên đời này chẳng có ai thích anh hơn em cả. Tri Thận, hai người không hợp đâu, em mới là người yêu anh nhất. Anh không biết đâu, vì anh em đã nỗ lực suốt bao năm qua.”

Tô Uyển Ương hệt như kẻ điên, cô ta quá yêu người đàn ông này, yêu mất kiểm soát. Thật sự là cô ta không thể thiếu Cận Tri Thận…

Nghe cô ta nói vậy, Cận Tri Thận lập tức nhíu mày.

Ngược lại là Giang Tiêu Tiêu, cô không có phản ứng quá khích. Cô biết rõ Tô Uyển Ương thích Cận Tri Thận nhường nào, nhưng mình cũng có khác gì đâu? Cô cũng yêu anh, thậm chí yêu tới độ không thể thoát ra được. Trong tình yêu chẳng ai dễ dàng buông tay, Tô Uyển Ương cũng thế mà mình cũng vậy.

“Cô say rồi, về thôi.” Cận Tri Thận dìu Tô Uyển Ương.

Tô Uyển Ương lảo đảo. Giang Tiêu Tiêu sợ cô ta ngã nên muốn tiến lên giúp đỡ.

Thật ra Tô Uyển Ương cũng nhìn thấy Giang Tiêu Tiêu đi cùng Cận Tri Thận tới đây, có điều cô ta muốn lờ đi mà thôi. Dựa vào đâu mà người phụ nữ này thành đối với Cận Tri Thận, dựa vào đâu mà cô ta xuất hiện ở đây? Cô ta tới xem chuyện cười của mình sao?

Cô ta đã cướp mất tất cả những gì thuộc về mình. Trông thấy Giang Tiêu Tiêu là Tô Uyển Ương lại giận không có chỗ xả.

“Đừng chạm vào tôi!” Dứt lời Tô Uyển Ương gạt tay Giang Tiêu Tiêu ra, còn đẩy cô.

Bọn họ đang đứng ven đường cái, Giang Tiêu Tiêu lại đi giày cao gót. Giang Tiêu Tiêu bất ngờ bị đẩy ra, ngay sau đó có một chiếc xe lao như bay tới.

Đèn xe rọi thẳng vào Giang Tiêu Tiêu khiến cô nhắm tịt mắt lại, sắc mặt lập tức tái nhợt trong nháy mắt…

Cận Tri Thận cũng biến sắc, buông Tô Uyển Ương lao ra ngoài nhưng không kịp.

Khi thấy xe sắp tông vào mình, Giang Tiêu Tiêu phản ứng cực nhanh, tài xế cũng vội đánh tay lái.

Chỉ một giây nữa thôi, may mà lúc ngàn cân treo sợi tóc chiếc xe không đâm vào Giang Tiêu Tiêu, thế nhưng vẫn quẹt qua người cô. Giang Tiêu Tiêu ngã lăn ra đất vài vòng, đập đầu vào tường, cuối cùng ngất lịm đi.

“Giang Tiêu Tiêu.” Cận Tri Thận thét lên.

Trong khoảnh khắc đó, tưởng chừng như trái tim Cận Tri Thận đã ngừng đập. Suốt hơn hai mươi năm cuộc đời, chưa bao giờ anh cảm thấy sợ hãi đến vậy.

Bầu không khí xung quan tĩnh lặng như chết, Cận Tri Thận chẳng màng tất cả, chỉ lao tới ôm Giang Tiêu Tiêu vào lòng.

“Giang Tiêu Tiêu, Giang Tiêu Tiêu.” Anh gọi tên đối phương.

Giang Tiêu Tiêu đã ngất lịm, Cận Tri Thận cuống cuồng ôm ngang Giang Tiêu Tiêu đưa cô đi bệnh viện.

Dưới đèn đường, có thể lờ mờ trông thấy cả người anh đang run rẩy.

Tô Uyển Ương cũng đứng sững ra đó, cũng tỉnh rượu phần nào. Sau khi nhận ra mình đã làm gì, sắc mặt cô ta lập tức trắng bệch.

Xe đâm vào Giang Tiêu Tiêu ư? Cô ta có sao không…

Trái tim Tô Uyển Ương vọt lên tận cổ họng, toàn thân run lẩy bẩy. Cô ra rất sợ hãi, đứng ngây ngốc tại chỗ chẳng biết phải làm gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui