Trên đường tới bệnh viện, sắc mặt Cận Tri Thận lộ rõ sự lo lắng, từ trước tới giờ anh chưa từng nghĩ sẽ có một ngày xảy ra chuyện thế này.
Lỡ như Giang Tiêu Tiêu bị làm sao, nhỡ đâu cô không bao giờ tỉnh lại nữa thì phải làm sao đây… Cận Tri Thận cực kỳ hối hận, anh không nên dẫn Giang Tiêu Tiêu đến đó, nếu không đã chẳng có việc gì rồi.
Xe lao tới bệnh viện bằng tốc độ nhanh nhất, Cận Tri Thận đã vượt qua không biết bao nhiêu đèn đỏ dọc đường. Sau khi tới bệnh viện, anh bế Giang Tiêu Tiêu xuống xe.
Giang Tiêu Tiêu được giao cho bác sĩ, còn Cận Tri Thận thì đứng chờ trước cửa.
Bác sĩ kiểm tra cho Giang Tiêu Tiêu một lượt, sau đó báo cáo kết quả: “Anh Cận cứ yên tâm. Cô Giang bị chấn động não nhẹ, trên người có nhiều chỗ trầy xước nhưng may mà sức khỏe không có gì đáng ngại. Bây giờ cô ấy đã được chuyển đến phòng bệnh thường, đến mai sẽ tỉnh lại.”. truyện teen hay
Nghe xong Cận Tri Thận dựa vào tường, nhắm mắt lại rồi thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng trái tim treo lơ lửng cũng về lại vị trí.
May mà cô không bị gì nghiêm trọng.
Giang Tiêu Tiêu, cảm ơn em vẫn còn sống.
Khoảng một tiếng sau, cảnh sát và tài xế gây tai nạn mới tới.
“Xin lỗi anh, tôi không cố ý đâu. Tôi không ngờ cô gái kia lại đột nhiên lao ra đường như vậy. Tôi vô cùng xin lỗi, tôi sẵn lòng bồi thường toàn bộ tiền thuốc thang” Người gây tai nạn xin lỗi hết sức chân thành.
Cận Tri Thận không truy cứu trách nhiệm của đối phương, chỉ hờ hững lên tiếng: “Không cần, cô ấy không sao rồi. Cảm ơn cô đã đánh tay lái kịp thời, chúng tôi không truy cứu chuyện này đâu.” net
Suy cho cùng là tại Tô Uyển Ương, nếu không vì cô ta thì Giang Tiêu Tiêu đã chẳng bị đẩy ra ven đường.
Loading...
Người gây tai nạn hết lòng cảm ơn Cận Tri Thận rồi rời đi, cảnh sát tìm hiểu sơ qua tình hình rồi cũng đi luôn.
Cận Tri Thận trở lại phòng bệnh tiếp tục chăm nom Giang Tiêu Tiêu. Một lát sau, Tiểu Bảo và Cận Tri Dực nghe tin chạy tới.
Nghe tin Giang Tiêu Tiêu bị tai nạn, Tiểu Bảo cực kỳ lo lắng, vội vàng theo Cận Tri Dực đến bệnh viện. Cậu nhóc sợ lắm, vừa bước chân vào phòng bệnh và trông thấy Giang Tiêu Tiêu hôn mê bất tỉnh, bé lập tức òa khóc.
“Ba ơi, chú út ơi, cô Tiêu Tiêu bị sao thế ạ? Cô ấy có tỉnh lại không ạ?”
Bé vẫn còn rất nhiều việc chưa thực viện cùng cô Tiêu Tiêu mà. Chỉ có ông trời mới biết bây giờ Tiểu Bảo đau lòng đến nhường nào!
Cận Tri Dực sợ hết hồn khi thấy Tiểu Bảo khóc, cuống quýt dỗ dành: “Tiểu Bảo à, cô Tiêu Tiêu không sao, lát nữa sẽ tỉnh thôi. Cục cưng ơi, cháu đừng khóc nữa nhé?”
“Có thật không ạ? Nhưng trên người cô Tiêu Tiêu có nhiều vết thương quá chừng, nhất định là cô ấy đau lắm!”
Tiểu Bảo tiếp tục khóc nức nở, Cận Tri Dực dỗ mãi mà bé không nín, cuối cùng vẫn phải nhờ đến Cận Tri Thận đích thân giải quyết.
“Tiểu Bảo ngoan nào, đừng khóc nữa. Cô Tiêu Tiêu cần được nghỉ ngơi trong không gian yên tĩnh thì mới mau khỏe lại được.”
Tiểu Bảo nghe ba nói vậy, cuối cùng tiếng khóc cũng nhỏ dần, nước mắt ngừng rơi, có điều hốc mắt vẫn đỏ hoe. Bé ngoan ngoãn ngồi cạnh giường bệnh của Giang Tiêu Tiêu, dáng vẻ trông vô cùng đáng thương khiến Cận Tri Dực thấy mà đau lòng.
“Anh ơi, sao đang yên đang lành chị dâu lại bị tai nạn xe thế?” Cận Tri Dực hỏi thăm.
“Tại Tô Uyển Ương. Cô ta say rượu, lỡ tay đẩy Tiêu Tiêu xuống đường.”
Cận Tri Thận kể sơ lược sự việc, Cận Tri Dực nghe xong nổi đóa luôn.
“Mẹ nó, cô nàng này lỡ tay hay quá đấy! May mà chị dâu không sao.”
Nếu Giang Tiêu Tiêu thật sự gặp chuyện bất trắc thì rất khó giải quyết, bởi vì nhà họ Tô và nhà họ Cận là chỗ thân thiết nhiều đời.
“Ừm, giờ không còn sớm, chú đưa Tiểu Bảo về đi.”
Tiểu Bảo từ chối ngay lập tức.
“Không đâu, con không muốn về, con muốn ở lại đây cùng cô Tiêu Tiêu, con muốn chờ cô tỉnh lại cơ.”
“Tiểu Bảo.” Cận Tri Thận quát bé.
Nhưng Tiểu Bảo rất kiên quyết, không chịu đi về.
“Anh ơi, cho cháu nó ở lại đi! Đâu phải anh không biết tính tên nhóc này, thằng bé không chịu đi đâu.”
Cận Tri Thận bất đắc dĩ gật đầu. Sau đó Cận Tri Dực rời đi, còn hai ba con thì ngồi cạnh giường chăm sóc Giang Tiêu Tiêu.
Tiểu Bảo ngồi một lúc rồi ghé sang bên cạnh, mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Tới rạng sáng Giang Tiêu Tiêu mới từ từ tỉnh lại. Cô khẽ cử động thì phát hiện toàn thân đau nhức, không nhịn được mà lên tiếng xuýt xoa.
Cận Tri Thận đã dậy, vội vàng gọi bác sĩ. Tiểu Bảo cũng dần tỉnh giấc.
“Cô Tiêu Tiêu tỉnh rồi ạ? Cuối cùng cô cũng tỉnh lại, cô có thấy khó chịu ở đâu không ạ?”
Giang Tiêu Tiêu ngẩn ngơ nhìn Tiểu Bảo, bấy giờ cô mới phát hiện mắt cậu nhóc sưng húp, chắc là tối qua khóc dữ lắm. Giang Tiêu Tiêu vô cùng đau lòng.
“Con yên tâm, cô Tiêu Tiêu không sao! Cô xin lỗi vì đã khiến Tiểu Bảo phải lo lắng.” Giang Tiêu Tiêu mỉm cười dỗ dành.
“Cô Tiêu Tiêu không sao là tốt rồi ạ.”
Bác sĩ đến khám cho Giang Tiêu Tiêu lần nữa, những chỗ khác không sao, còn vết thương ngoài da thì chỉ cần nghỉ ngơi đàng hoàng một thời gian là khỏi. Cận Tri Thận thở phào.
Sau khi bác sĩ đi, Cận Tri Thận xin lỗi cô: “Xin lỗi, tại anh nên em mới bị thương.”
“Sao có thể trách anh được?” Giang Tiêu Tiêu bật cười.
Ngay cả cô cũng không ngờ Tô Uyển Ương lại đột nhiên đẩy mình. Nói thật là đến giờ Giang Tiêu Tiêu vẫn còn sợ hãi, cô cứ tưởng rằng mình suýt mất mạng rồi cơ.
Giang Tiêu Tiêu không dám tưởng tượng nếu mình chết thì mẹ cô phải làm sao, Tiểu Bảo sẽ ra sao và Cận Tri Thận sẽ thế nào… Cô vừa mới bắt đầu thử đối diện với mối tình này thôi mà!
May là ông trời không bắt cô chết, hiện giờ Giang Tiêu Tiêu cảm thấy mình vô cùng may mắn.
Cận Tri Thận vẫn thấy áy náy vì đã không bảo vệ Giang Tiêu Tiêu thật tốt. Có điều anh không nói thêm điều gì mà ra ngoài mua bữa sáng.
Tiểu Bảo ở lại với Giang Tiêu Tiêu.
“Cô Tiêu Tiêu ơi, chắc bây giờ cô đau lắm nhỉ?” Tiểu Bảo đau lòng hỏi han.
Giang Tiêu Tiêu mỉm cười lắc đầu.
“Cô Tiêu Tiêu, mai này lớn lên Tiểu Bảo nhất định sẽ bảo vệ cô thật tốt, không để cô bị thương nữa.”
Câu nói này của Cận Tri Thận sưởi ấm trái tim Giang Tiêu Tiêu và thắp sáng nụ cười trên môi cô.
Về phần Tô Uyển Ương, khi về tới nhà cô ta vẫn cực kỳ sợ hãi, hễ nghĩ tới chuyện vừa nãy là cô ta lại run bần bật, chỉ ước gì do mình say rượu bị ảo giác.
Giang Tiêu Tiêu bị xe đâm là do bị mình đẩy.
Nếu cô ta có mệnh hệ gì, liệu Cận Tri Thận có hận mình cả đời không, có bắt mình ngồi tù không…
Tô Uyển Ương co ro trên số pha, thậm chí bây giờ cô ta còn chẳng dám tới bệnh viện hỏi thăm tình hình của Giang Tiêu Tiêu, cô ta thật sự rất sợ…
Sáng sớm hôm sau, bà Tô dậy uống nước đã sợ hết hồn khi trông thấy Tô Uyển Ương mặt mày tái nhợt nằm trên sô pha.
“Uyển Ương, Uyển Ương ơi, con sao thế?”
Tô Uyển Ương nằm mơ thấy cảnh Giang Tiêu Tiêu bị xe đụng, mơ thấy Giang Tiêu Tiêu chết, không bao giờ tỉnh lại nữa. Cận Tri Thận sầm mặt nói rằng muốn bắt cô ta phải chôn cùng.