Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu sau, mãi tới khi không khí trong phổi cạn kiệt, hô hấp bắt đầu khó khăn cô mới bừng tỉnh, giấy giụa muốn đẩy anh ra.
Anh tạm rời khỏi môi cô theo ý cô nhưng càng ôm eo cô chặt hơn.
Hơi thở nặng nề phả bên tai cô nóng rẫy, giọng nói trầm khàn thủ thỉ: “Giang Tiêu Tiêu, anh không quan tâm đến quá khứ của em. Anh chỉ nhìn thấy Giang Tiêu Tiêu mà anh biết chứ không phải Giang Tiêu Tiêu trong quá khứ. Trước đây anh đã từng nói không cho phép em trốn tránh, sao em dám xem lời nói của anh như gió thoảng qua tai hử?”
“Em..” Giang Tiêu Tiêu định nói gì đó.
Nhưng Cận Tri Thận ngắt lời cô: “Mỗi người đều có bí mật riêng, nếu em không muốn nói anh cũng không ép em. Nếu có một ngày em muốn tìm người tâm sự thì anh sẵn sàng lắng nghe. Còn nếu em muốn giữ bí mật đó cả đời thì anh cũng không để bụng”
Nói đến đây, anh càng siết mạnh tay hơn như muốn khảm cô vào cơ thể, lại giống như vừa giành lại vật quý đã mất vậy: “Giang Tiêu Tiêu, em cứ thử rời khỏi anh xem, anh sẽ cho em thấy thế nào là theo đuổi em đến tận cùng thế giới”
Giang Tiêu Tiêu nghe xong thì cảm thấy mũi cay xè, nước mắt rưng rưng.
Rốt cuộc cô có tài đức gì được anh đối xử tốt đến vậy!
Giang Tiêu Tiêu cô đã trải qua hai mươi mấy năm bất hạnh, nhưng sau bao đau khổ cô đã được một người đàn ông xuất sắc nâng niu.
Dù cho cô muốn đẩy anh ra xa hết lần này đến lần khác, anh vẫn khăng khăng muốn tiến đến bên cô…
“Cận Tri Thận, anh đúng là một tên ngốc”
Cô không kìm được nước mắt, vùi đầu vào ngực anh, chính thức trở về bên cạnh anh một lần nữa.
Cận Tri Thận dịu dàng dỗ dành bên tai cô: “Đừng khóc nữa?”
Giang Tiêu Tiêu chối bay: “Ai khóc chứ”
Tại bụi bay vào mắt thôi.
Cận Tri Thận bật cười, sau đó không nói gì nữa mà chỉ lặng lẽ ôm cô.
Đợi đến khi người trong lòng bình tĩnh anh mới buông tay ra.
Giang Tiêu Tiêu cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Cô khóc sưng húp cả mắt, rất xấu.
Cận Tri Thận cũng không vạch trần cô, chỉ giục cô đi rửa mặt rồi nói muốn dẫn cô đi ăn khuya.
Giang Tiêu Tiêu không từ chối.
Mấy ngày nay cô không ăn uống không tử tế, giờ dạ dày đang đau âm ỉ, phải ăn gì đó lót dạ mới được.
Mười mấy phút sau hai người nắm tay nhau ra ngoài.
Cận Tri Thận nắm chặt tay cô như thể cho xảy ra bất cứ chuyện gì anh cũng sẽ không buông tay.
Giang Tiêu Tiêu cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay anh truyền sang, trái tim cô cũng ấm theo.
Hai mươi phút sau, hai người vào một quán cơm gần nhà gọi hai bát cháo loãng và chút đồ ăn nhẹ.
Cận Tri Thận ngồi ngắm nhìn Giang Tiêu Tiêu đang ăn từng miếng cháo nhỏ.
Anh cứ nhìn chằm chằm như vậy làm Giang Tiêu Tiêu mất tự nhiên: “Sao anh không ăn, không hợp khẩu vị à?”
“Anh không đói, em ăn nhiều một chút”
Cận Tri Thận chìa tay nhẹ nhàng vuốt má cô: “Mấy hôm nay em tiều tụy quá, sau này còn để như vậy thì anh sẽ không tha cho em đâu”
Mặt Giang Tiêu Tiêu đỏ bừng lên.
Cô bỗng phát hiện Cận Tri Thận mà tán gái thì đúng là không đỡ nổi, nhất là lại kèm theo khuôn mặt anh tuấn tựa thiên thần nữa, làm cho người ta nghe xong mà bủn rủn cả người.
Giang Tiêu Tiêu tự giật mình bởi ý nghĩ ấy.
Cô hắng giọng đáp: “Vậy em ăn tiếp đây.
Anh đưa bát của anh cho em đi, em ăn được hết cả hai bát luôn”
Cận Tri Thận nói: “Để anh thổi giúp em, em ăn hết bát của mình đi đã”
Giang Tiêu Tiêu gật gù.
Sau khi ăn xong thì cũng đã hơn một tiếng trôi qua rồi.
Ra khỏi quán ăn Cận Tri Thận hỏi cô: “Về nhà à?”
Giang Tiêu Tiêu gật đầu: “Nếu không thì đi đâu được?”
Cận Tri Thận dắt tay cô: “Đừng về đó nữa, chỗ đó có những hồi ức không vui. Hôm nay em về chỗ anh, mai anh gọi người đổi chỗ ở mới cho em”
“Dạ? Chuyện này… chắc không cần thiết đâu” Giang Tiêu Tiêu giật mình, cô cảm thấy làm như vậy chỉ là chuyện bé xé ra to.
Nhưng Cận Tri Thận vẫn kiên trì: “Nhất định phải chuyển, anh không muốn sau này em lại bị bất kì ai khác đến làm phiền.
Đây là cách anh bảo vệ em, cho nên em phải nghe anh”
Anh đã nói như vậy Giang Tiêu Tiêu không tiện từ chối, chỉ đành gật đầu: “Vậy… cũng được, nhưng mà em ngủ cùng Tiểu Bảo”
Cận Tri Thận nhướng mày: “Ẩn ý là em muốn ngủ cùng anh à?”
Giang Tiêu Tiêu nghẹn họng: “Ai muốn ngủ cùng anh chứi”
Cận Tri Thận bật cười.
Hôm sau, tại nhà họ Cận.
Tô Uyển Ương xách túi lớn túi nhỏ đến thăm bà Cận.
Bà Cận thấy Tô Uyển Ương thì vô cùng vui vẻ, nhiệt tình đi ra đón: “Uyển Ương, sao hôm nay cháu lại có thời gian đến đây thế này?”
Tô Uyển Ương mỉm cười đáp: “Dạ cũng không có gì ạ, mấy hôm trước bạn cháu đi công tác nước ngoài về có tặng hồng trà vừa thơm vừa tinh khiết, cháu nghĩ là cô sẽ thích”
Nói rồi cô ta đưa hộp quà trong tay cho mẹ Cận.
Bà Cận nở nụ cười: “Đúng là một cô bé tâm lý” Bà vừa nói vừa nhận hộp quà rồi đưa cho quản gia đi pha, tiện thể mang bánh ngọt mới làm lên tiếp đãi Tô Uyển Ương.
Tô Uyển Ương ngồi trên sô pha miên man suy nghĩ.
Sau khi nói chuyện với Mộ Vân Thâm, cô ta vẫn cảm thấy không ổn.
Cận Tri Thận và Giang Tiêu Tiêu tan rồi lại hợp rất nhiều lần rồi, lần này không thể đảm bảo chắc chắn sẽ không giống như mấy lần trước.
Để bảo đảm chắc chắn, cô ta muốn tiết lộ cho bà Gận biết chuyện này. Chỉ có như vậy mới có thể chặt đứt hoàn toàn cơ hội làm dâu nhà họ Cận của Giang Tiêu Tiêu.
Nghĩ đến điều này, ánh mắt cô ta cất giấu đầy mưu tính.
Lúc này, người giúp việc bưng đồ ngọt đến.
Bà Cận hỏi han: “Nào, cháu thử đi, đây là bánh cô vừa tự tay nướng đấy, bỏ rất ít đường nên không ngọt, không sợ béo đâu”
Tô Uyển Ương vừa gật đầu vừa nói: “Cô định làm cho Tri Thận đúng không ạ? Anh ấy không thích ăn ngọt”
“Đúng vậy, chỉ có cháu hiểu nó nhất thôi”
Bà Cận cười khẽ: “Cô thấy nó bận bịu cả ngày, phải uống cà phê để tỉnh táo, mà uống nhiều cà phê không tốt, dễ đau dạ dày, cô sợ dạ dày của nó không chịu nổi nên làm cho hai anh em nó ít bánh ngọt, một phần bỏ nhiều đường hơn thì để cho Cận Dực và Tiểu Bảo nên không tặng cháu được”
Tô Uyển Ương cười nếm thử: “Cô làm ngon quá: “Thật không? Cháu thích thì ăn thêm đi”
Hai người trò chuyện vui vẻ, bà Cận càng nhìn càng thích Tô Uyển Ương, bà khẽ vỗ lên mu bàn tay cô ta và nói: “Uyển Ương à, Tri Thận nhà cô chưa một mảnh tình vắt vai nên hơi chậm chạp trong chuyện tình cảm, hoặc sẽ có những phán đoán sai lệch. Cháu ở cạnh nó thì nhớ chịu khó tìm cơ hội để gần gũi với nó để nó hiểu rõ về cháu hơn. Cháu xuất sắc như vậy, cô tin rằng Tri Thận sẽ thấy được ưu điểm của cháu”
Nghe đến đây sắc mặt Tô Uyển Ương chợt ảm đạm: “Cô à, những điều cô nói cháu đều hiểu cả, nhưng có những chuyện cháu không thể khống chế được”
Bà Cận bất giác nhíu mày: “Sao cháu lại nói vậy?”
Tô Uyển Ương suy sụp tinh thần, cứ ngập ngừng mãi như đang do dự không biết có nên nói hay không.
Bà Cận vừa liếc qua là biết có vấn đề: “Có phải lại là vì cái cô Giang Tiêu Tiêu đó không”