Bé Cưng Tinh Quái - Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành

“Em thích là được rồi, anh còn lo em thấy nơi này yên tĩnh quá.”

Cận Tri Thận cười khẽ.

Giang Tiêu Tiêu vội nói: “Sao thế được?

Em vốn là người không thích náo nhiệt, môi trường sống ở đây tốt hơn chỗ trước kia của em nhiều. Em thật sự rất thích”

Hơn nữa, đây là căn phòng đích thân anh chọn.

Giang Tiêu Tiêu hài lòng tuyệt đối.

Nhưng mà tiền thuê phòng…

€ô hơi khó xử. Môi trường sống ở đây rất tốt, chắc chăn là chung cư đơn đắt hơn chô ở trước kia của cô, mà thu nhập hiện tại của cô chảng được là bao, không biết chồ này bao nhiêu tiền.

Cô đang mải suy nghĩ thì nghe thấy Tiểu Bảo đứng bên cạnh lẩm bẩm: “Ba ơi, phòng này là ba tự chuẩn bị cho mình ạ?”

Nãy giờ mặt Giang Tiêu Tiêu vân còn nóng bừng, giờ lại đỏ ửng lên.

Mục đích của Cận Tri Thận quá rõ ràng, có kẻ ngốc mới không nhìn ra ý định của anh.

Cận Tri Thận cũng không giấu giếm, tươi cười nhìn cô: “Thật sự là ngủ ở sô pha rất khó chịu, anh cũng phải suy nghĩ cho sức khỏe của bản thân chứ”

Giang Tiêu Tiêu trừng anh trách móc: “Anh chỉ giỏi ngụy biện”

Bởi vì Cận Tri Thận thuê người dọn nhà nên đồ đạc được đóng thành từng thùng.

Giang Tiêu Tiêu bät đầu sắp xếp đồ đạc, hai ba con ở bên cạnh giúp đỡ.

Vất vả cả buổi, đảo mắt cái đã tối rồi.


Giang Tiêu Tiêu sợ Tiểu Bảo đói, định đi mua đồ về nấu cơm. Không ngờ Tiểu Bảo.

cầm rất nhiều đồ ăn vặt chạy từ trong bếp ra nói: “Cô Tiêu Tiêu ơi, con ăn mấy thứ này được không?”

Giang Tiêu Tiêu ngạc nhiên nhìn thì thấy bé đang cầm nước ép, sữa dừa, sô cô la,…

“Ở đâu ra nhiều đồ ăn như vậy?”

Cận Tri Thận trả lời: “Anh gọi người chuẩn bị rất nhiều thứ, có cả nguyên liệu nấu ăn nửa.

Giang Tiêu Tiêu vội đi tới mở tủ lạnh, bên trong có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn tươi ngon. Hải sản, thịt cá, rau xanh… cái gì cũng có.

Giang Tiêu Tiêu nhìn mãi, rồi chợt giật mình.

Cảm giác này… sao cô lại có ảo giác giống nàng dâu mới về nhà chồng vậy?!

€ô vội gạt suy nghĩ này ra khỏi đầu rồi cười tươi rói: “Tối nay em làm vài món ngon cho hai ba con nhé!”

Tiểu Bảo lập tức nhảy cảng lên: “Con thích ăn đồ cô Tiêu Tiêu nấu nhất”

Cận Tri Thận hỏi: “Có cần anh giúp gì không?”

Giang Tiêu Tiêu lắc đầu, đẩy anh ra ngoài: “Không cần đâu, hai ba con ra ngoài ngồi đợi là được rồi”

Sau đó cô bắt đầu bận bịu trong bếp.

Một tiếng sau, món än cuối cùng của Giang Tiêu Tiêu đã lên đĩa.

Đúng lúc này chuông cửa vang lên, Giang Tiêu Tiêu còn đang thắc mắc sao vừa mới chuyển tới đã người đến thì Tiểu Bảo đã nhảy nhót chạy ra mở cửa.

Người đứng ngoài cửa là Cận Tri Dực, anh †a xách theo một giỏ hoa quả tươi và một đống quà cáp.

Tiểu Bảo ngạc nhiên hỏi: “Chú út, sao chú lại đến đây?”

“Đương nhiên là chú đến tặng quà rồi. Ai chà, mùi gì mà thơm thế? Cô Tiêu Tiêu đang nấu cơm à? Xem ra mình đến rất đúng lúc!”

Cận Tri Dực đắc ý đặt đống đồ lên bàn.

Cận Tri Thận vừa nghe điện thoại xong, đúng lúc từ ngoài ban công bước vào đúng lúc nghe thấy câu này, bèn nói: “Ăn xong thì biến ngay!”

Cận Tri Dực đáp: “Yên tâm đi, em không làm phiên mọi người đâu!”

Giang Tiêu Tiêu thấy Cận Tri Dực đến thì chủ động đứng lên đi lấy thêm bát đũa, đúng chuẩn dáng vẻ của một người vợ hiên Cận Tri Dực ngồi vào bàn ăn, sốt sắng bốc một miếng sườn bỏ vào miệng, vừa ăn vừa khen: “Không ngờ chị dâu nấu ăn ngon thế!”

Giang Tiêu Tiêu nghe thấy cách xưng hô này, mặt hơi đó lên: “Anh nói linh tỉnh cái gì thế?”

“Em gọi sai ạ?” Cận Tri Dực nghi ngờ hỏi.

Cận Tri Thận bình tĩnh đáp: “Không”

Tiểu Bảo cũng gật đầu phụ họa: “Đúng, không sai đâu ạ!”

Giang Tiêu Tiêu dở khóc dở cười giục ba người: “Mau ăn cơm đi.”

Có lẽ Cận Tri Dực đang đói, vừa nhai đồ ăn vừa nói: “Chị dâu ơi, tài nấu nướng của chị còn hơn cả đầu bếp nhà hàng… À không, phải là hơn cả đầu bếp nổi tiếng mới đúng.


Nên là sau này ngày nào em cũng tới ăn ké được không? Yên tâm đi, em sẽ góp tiên ăn đầy đủ!”

Giang Tiêu Tiêu chưa kịp trả lời, Cận Tri Thận đã nói: “Tiên cơm thì miền đi, mỗi tháng chú xuống bếp hai lần để góp tiên thuê phòng!”

“Dạ? Như thế… không hay lắm thì phải?”

Giang Tiêu Tiêu hơi do dự.

Cận Tri Dực rất biết nhìn mặt đoán ý, lập tức hùa theo: “Em thấy rất hợp lý đấy. Anh thấy đấy, bây giờ đồ ăn bên ngoài rất mất vệ sinh, ăn đồ chị dâu nấu vân yên tâm hơn, đúng không Tiểu Bảo?”

Tiểu Bảo gật đầu như giã tỏi: “Đúng ạ, cô Tiêu Tiêu nấu ăn ngon nhất trên đời, Tiểu Bảo rất thích!”

Giang Tiêu Tiêu thấy ai cũng nói như vậy thì chỉ có thể đồng ý.

Cô cũng biết sở dĩ Cận Tri Thận nói như vậy là vì không muốn để cô thấy áy náy trong lòng Sau khi ăn tối xong, Cận Tri Dực nghỉ ngơi một lúc rồi chuẩn bị “cất cánh”

Trước khi đi anh ta vẫn không quên dọn đường cho anh trai: “Chị dâu à, chị có thể cho anh trai em và Tiểu Bảo ngủ nhờ một đêm được không? Giờ muộn rồi, bên ngoài không an toàn..”

Lúc này, Cận Tri Thận và Tiểu Bảo vô cùng ăn ý đứng sang một bên chờ Giang Tiêu Tiêu lên tiếng.

Giang Tiêu Tiêu dở cười dở khóc: “Bây giờ đã muộn đâu”

“Muộn rồi, với anh trai em là rất muộn vì anh ấy sợ tối!” Cạn Tri Dực nói hươu nói vượn.

Cận Tri Thận nở nụ cười như có như không.

Giang Tiêu Tiêu…

“Không muốn về thì ở lại đi!”

Tiểu Bảo thấy Giang Tiêu Tiêu đồng ý thì còn vui hơn cả Cận Tri Thận, bé chạy tới ôm đùi cô, khuôn mặt rạng ngời niềm vui.

Giang Tiêu Tiêu thấy bé vui cô cũng vui lây.

Cận Tri Dực đi ngay sau đó, Giang Tiêu Tiêu dân Tiểu Bảo đi tăm.

Bồng nhiên điện thoại của Cận Tri Thận đổ chuông.


“Alo, mẹ ạ”

Ở đầu dây bên kia, Tân Mộ Lan nói rất nghiêm túc: “Tri Thận, con đang ở đâu? Về nhà ngay cho mẹ!”

“Có việc gì ạ?” Cận Tri Thận hơi nhíu mày.

“Mẹ có chuyện muốn nói với con, con về nhanh lên!”

Cận Tri Thận do dự nhìn về phía phòng tắm.

Giang Tiêu Tiêu đang cởi quần áo cho Tiểu Bảo thì nghe thấy tiếng Cận Tri Thận nói vọng vào: “Anh có việc phải về, lát nữa sẽ quay lại”

“Vâng, anh đi đi!”

Giang Tiêu Tiêu hơi ngạc nhiên nhưng vần gật đầu đáp.

Cận Trí Thận cũng đi ngay.

Anh lái xe về thảng nhà, tới nơi đã thấy Tân Mộ Lan ngồi đợi sẵn rồi.

Cận Tri Thận còn tưởng là chuyện gì gấp, bà Cận vội vã tiến đến kéo anh vào nhà.

“Mẹ, xảy ra chuyện gì vậy? Sao gọi con về gấp như vậy?”

Tô Mộ Lan nói: “Đây là những người mẹ đã chọn lựa cẩn thận, con xem có thích ai không? Nếu có thì bớt thời gian hẹn gặp.

mặt đi..”

Nói rồi bà cầm một tập ảnh đưa cho anh, trong ảnh đều là con gái nhà danh giá với đủ loại phong cách Cận Tri Thận chỉ tùy tiện liếc sơ qua rồi nhíu mày hỏi mẹ: “Mẹ, mẹ làm vậy là có ý gì?

Tô Mộ Lan bình tĩnh trả lời: “Còn ý gì được nữa? Còn không phải thương con một mình chăm sóc Tiểu Bảo vất vả nên muốn †ìm một đối tượng thích hợp cho con hay sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận