Cận Tri Thận nhướn mày, lạnh lùng cất lời: “Con không cần”
Thấy con trai tỏ thái độ rõ ràng như vậy, lại nghĩ đến chuyện thời gian gân đây anh cứ qua lại với Giang Tiêu Tiêu, bà Cận rất không hài lòng, lại nhắc nhở lần nữa: “Mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi, cũng là nghĩ cho Tiểu Bảo nữa, con định để thăng bé không có mẹ chăm sóc mãi như thế hay sao?”
Rõ ràng là Cận Tri Thận đã mất kiên nhân.
Anh giơ tay nhìn đồng hồ, hoàn toàn không muốn lãng phí thời gian ở đây thêm nữa.
Tân Mộ Lan thấy vậy thì càng ghét Giang Tiêu Tiêu hơn.
Rốt cuộc người phụ nữ đó đã cho con trai bà uống thứ bùa mê thuốc lú gì mà một đứa con trai trước giờ không gần nữ säc như nó lại chết mê chết mệt vì cô ta như vậy?
“Mẹ, nếu mẹ chỉ muốn nói những chuyện này thì con đi trước đây, con còn bận việc”
Cận Tri Thận nói xong lập tức đứng lên toan rời đi.
Tân Mộ Lan nổi giận quát to: “Con đứng lại cho mẹt”
Từ trước đến nay bà luôn giữ vẻ tao nhã cao quý, lại rất khoan dung với đứa con trai lớn chững chạc này. Đây là lần đầu tiên bà nổi giận với anh.
Cận Tri Thận bị quát như vậy, chỉ có thể dừng bước quay lại nhìn mẹ.
“Tri Thận, con không còn nhó nữa, dù sao cũng đến lúc phải lập gia đình rồi”
Tô Mộ Lan cố kìm chế cơn giận, nhẹ nhàng khuyên nhủ con trai: “Con cũng phải nghĩ cho Tiểu Bảo nữa chứ, không thể lãng phí thời gian ở bên ngoài mãi được”
Sắc mặt Cận Tri Thận tối sâm Anh thật lòng yêu Giang Tiêu Tiêu, từ trước đến giờ không phải là lãng phí thời gian.
Khó khăn lắm mới dỗ được Giang Tiêu Tiêu trở về bên mình, anh không thể vì những chuyện không đâu mà khiến cô rời xa mình nữa “Mẹ, con chưa bao giờ nghĩ răng việc mình làm là lãng phí thời gian.”
Cận Tri Thận không muốn cãi lời mẹ, chỉ hờ hững đáp một câu: “Chuyện hôn nhân con tự quyết, mẹ không cần phiên lòng đâu ạ”
“Tự quyết? Con thì tự quyết được chuyện gì?
Tô Mộ Lan bình thản nói: “Bây giờ con chỉ biết quấn lấy Giang Tiêu Tiêu, đây là quyết định của con đấy à?”
Măng xong bà lại nghiêm túc bổ sung: “Con đừng tưởng mẹ không biết gì, quá khứ của Giang Tiêu Tiêu không sạch sẽ, còn có quan hệ mập mờ với người đàn ông khác! Mẹ nhất quyết không đồng ý cho con cưới hạng phụ nữ này đâu!”
Cận Tri Thận nhíu mày.
Anh thầm thăc mäc tại sao mẹ lại biết chuyện đó.
Nếu anh nhớ không nhâm thì anh đã chặn đứng tin tức, cũng cảnh cáo Cận Tri Dực không được để lộ chuyện này rồi.
Mẹ anh nghe được chuyện này từ đâu?
Trong lúc anh đang tập trung suy nghĩ, Tô Mộ Lan dúi tập ảnh vào lòng anh: “Mẹ nói cho con biết, chuyện gì mẹ cũng có thể theo con được nhưng riêng chuyện này thì không. Tốt nhất là con chọn một người vừa ý đi, nếu không thì để mẹ chọn cho con.”
Bà nói một lèo rồi giận đùng đùng bỏ đi.
Cận Tri Thận nhìn theo bóng lưng tức giận của Tô Mộ Lan rồi lại liếc nhìn tập ảnh trong tay, sau đó tiện tay vứt chúng vào sọt rác.
Rốt cuộc là ai đã làm lộ thông tin này, anh nhất định phải tra rõ mới đượ!
c Nửa tiếng sau Cạn Tri Thận đã lái xe trở lại nhà của Giang Tiêu Tiêu.
Giang Tiêu Tiêu thấy anh về, bèn quan tâm hỏi han: “Anh về vội như vậy là vì có chuyện gấp sao?”
Cận Tri Thận thán nhiên đáp: “Không có gì đâu, chuyện công việc thội, anh giải quyết xong rồi”
“Vậy thì tốt”
Giang Tiêu Tiêu gật đầu đáp lại, tuy ngoài mặt cô không thể hiện ra nhưng trong lòng lại lo lãng.
Trước giờ mẹ anh không quan tâm chuyện công ty, nay lại gọi anh về gấp như vậy e rãng không phải chuyện đơn giản.
€ó liên quan đến mình sao?
Giang Tiêu Tiêu biết rõ mẹ anh không thích mình cũng chẳng phải ngày một ngày hai, chäc là anh bị người nhà làm khó nhí?
Có lẽ Cận Tri Thận nhận ra cô hơi khác thường, bèn duôi tay kéo cô vào trong lòng.
Giang Tiêu Tiêu cựa quậy trong lòng anh, đỏ mặt nói: “Anh thả em ra đi, Tiểu Bảo nhìn thấy thì không hay đâu”
“Có gì không hay ạ. Cô Tiêu Tiêu, ba ôm cô nên Tiểu Bảo cũng ôm cô”
Tiểu Bảo chạy đến như một quả bóng tròn Xoe, sau đó ôm chặt lấy đùi cô như thể sợ cô sẽ biến mất vậy.
Giang Tiêu Tiêu rất cảm động, hai mát cay xè. Cô bế Tiểu Bảo lên rồi nhẹ nhàng hôn lên trán bé.
Cận Tri Thận đứng bên cạnh tỏ ra không hài lòng, tại sao cô đối xử với anh và Tiểu Bảo khác biệt một trời một vực như vậy?
Tiểu Bảo thấy thế thì cười khúc khích: “Ba ơi, ba có ghen tị không? Cô Tiêu Tiêu thơm con đấy”
Cận Tri Thận nhếch môi nhéo má Tiểu Bảo nói nhỏ: “Xem ra ba phải gửi con về nhà ông bà nội rồi”
Tiểu Bảo lập tức quay mặt đi, vùi đầu vào ngực Giang Tiêu Tiêu lấm bẩm: “Con không muốn đâu, con thích ở với cô Tiêu Tiêu cơ. Cô ơi… cô đừng để ba đuổi Tiểu Bảo đi có được không?”
Giang Tiêu Tiêu nhìn thấy hai ba con đùa giốn, những lo âu trong lòng lập tức tan thành mây khói. Cô cười rạng rỡ: “Tiểu Bảo yên tâm, cô Tiêu Tiêu không để ba đuổi con đi đâu”
Cận Tri Thận bĩu môi rồi bất thình lình ôm cả hai cô cháu vào lòng, sau đó Tiểu Bảo bị che mắt.
Anh cúi đầu hôn lên môi Giang Tiêu Tiêu.
Hơi thở quyến rũ thuộc về riêng anh nhanh chóng chiếm đóng khoang miệng cô.
Giang Tiêu Tiêu sững sờ.
Tiểu Bảo cựa quậy: “Ba, ba làm gì vậy?”
Cận Tri Thận chỉ hôn lướt rồi thôi, sau đó cong môi nở nụ cười tự đäc.
Mặt Giang Tiêu Tiêu đỏ bừng: “Anh.
Tiểu bảo bất mãn nhìn ba mình: “Sao ba che mắt con?”
Cận Tri Thận không trả lời, anh đang bận ngảm vẻ e thẹn của người con gái trong lòng.
Giang Tiêu Tiêu bị anh nhìn đến độ da đầu tê rân, vội ôm Tiểu Bảo chạy trốn.
Một lát sau, Giang Tiêu Tiêu dỗ Tiểu Bảo ngủ say. Thấy bên ngoài vân còn sáng đèn, cô bèn ra xem thử Người đàn ông cao lớn đang đứng ngoài ban công, một tay vịn lan can một tay câm ly rượu vang, bên cạnh có một ly sữa.
Hình như là chuẩn bị cho cô.
Giang Tiêu Tiêu đi đến Cận Tri Thận hỏi: “Em có uống không?”
Giang Tiêu Tiêu gật đầu: “Có ạ”
Cô cầm ly rượu lên nhấp một ngụm nhỏ.
Cô không giỏi uống rượu nhưng động tác rất đẹp, đặc biệt là säảc môi bóng loáng dưới ánh trăng khiến người ta kìm lòng không đậu muốn hôn lên.
Kìm lòng không đậu thì tới thôi Cận Tri Thận nhấp thêm một ngụm rượu rồi ôm cô vào lòng, sau đó nâng cảm cô lên một cách nồng nàn rồi đặt xuống một nụ hôn.
Ngay sau đó, rượu vang chảy từ miệng anh sang miệng cô.
Giang Tiêu Tiêu nín thở, để mặc anh tùy ý cạy mở hàm răng mình, đưa lưỡi tiến vào.