Bé Cưng Tinh Quái - Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành

Bọn họ vừa mới đi ra ngoài thì Tô Uyển Ương đến nơi.

Cố Niệm thấy Tô Uyển Ương đến thì nói với giọng khách sáo: “Cô Tô, chủ tịch Cận của chúng tôi đi ra ngoài ăn tối rồi.”

Ai nấy đều nhận ra Tô Uyển Ương thích Cận Tri Thận, vì vậy Cố Niệm không nhắc đến Giang Tiêu Tiêu để tránh cho xảy ra chuyện.

Tô Uyển Ương vội hỏi: “Anh ấy rất ít khi đi ăn sớm như thế này, rốt cuộc anh ấy đi đâu?”

“Chủ tịch Cận đi đâu, một trợ lý nho nhỏ như tôi sao có thể biết được.” Cố Niệm sẽ không tiết lộ hành tung của Cận Tri Thận dễ dàng.

Tô Uyển Ương vẫn đứng yên tại chỗ không chịu rời đi, cuối cùng cô ta vẫn chưa từ bỏ ý định mà xông vào văn phòng.

Khi nhìn thấy bên trong không một bóng người, cô ta mới chịu tin Cố Niệm.

“Cô Tô, nếu cô có chuyện gì thì tôi có thể nhắn lại giúp cô.” Cố Niệm nói năng khách sáo.

“Không cần, tôi ở lại đây chờ.” Tô Uyển Ương biết chắc chắn Cận Tri Thận sẽ trở lại.

Cố Niệm vốn định mời Tô Uyển Ương đi để phòng hợp chờ nhưng thấy cô ta đã vào bên trong nên cũng không tiện nói thêm gì nữa.

Anh ấy đành phải đi ra ngoài, dặn thư ký Lisa mới đến: “Cô Tô thích uống cà phê hơi đặc, cô nhớ đưa một tách vào.”

Lisa vào làm sau khi Tô Uyển Ương rời đi nên cô ấy hoàn toàn không biết đối phương là ai.

Cô ấy tò mò hỏi một câu: “Trợ lý Cố, cô Tô bên trong kia có thể vào văn phòng của chủ tịch Cận, chẳng lẽ cô ấy là tình nhân của chủ tịch à?”

“Về sau không được phép nói lung tung như thế nữa.” Cố Niệm nghiêm túc khiển trách: “Hơn nữa giữa cô ấy và chủ tịch Cận không phải loại quan hệ này.”

Lisa gật đầu, cũng không hỏi gì nữa mà xoay người đi đến phòng nghỉ.

Lúc cô ấy đưa cà phê vào, Tô Uyển Ương đang ngồi trên ghế sô pha một cách buồn tẻ.

“Cô đi ra ngoài đi.”

Tô Uyển Ương thấy Lisa vẫn còn đứng ngơ ngơ trước mắt mình thì nhíu mày.

Bấy giờ Lisa mới sực tỉnh táo lại rồi lui ra ngoài.

Lúc này, trong văn phòng chỉ còn lại một mình Tô Uyển Ương, cô ta nhìn xung quanh, thấy trên bàn làm việc của Cận Tri Thận chồng đống một xấp tài liệu.

Cô ta lắc đầu thở dài, rốt cuộc thư ký mới đến làm việc cũng không được thấu hiểu như cô ta.

Theo lý mà nói đến đây làm việc lâu như vậy rồi mà sao ngay cả thói quen sắp xếp giấy tờ của Cận Tri Thận cũng không biết?

Thế là cô ta đứng dậy, đang định sửa sang lại thì thấy dòng chữ quen thuộc trên bìa mặt, tức khắc cô ta cả kinh.

Tô Uyển Ương vô thức quay đầu lại nhìn, thấy không có ai đi vào, thế là cô ta lập tức mở tài liệu này ra.

Mới chỉ nhìn một trang nhưng cô ta có thể khẳng định tập tài liệu này chính là phương án thiết kế của Giang Tiêu Tiêu.

Cô ta nhanh chóng lật xem, phải nói Giang Tiêu Tiêu đúng là lợi hại.

Mạch suy nghĩ của bản thiết kế này rất độc đáo, nếu thật sự có thể áp dụng thì tuyệt đối sẽ thu hút sẽ quan tâm của mọi người.

Trái tim Tô Uyển Ương đập nhanh hơn, một ý nghĩ bỗng nảy ra trong đầu cô ta.

Cô ta lấy điện thoại di động ra chụp lại toàn bộ phương án thiết kế của Giang Tiêu Tiêu.

Rồi cô ta sợ Giang Tiêu Tiêu và Cận Tri Thận trở lại, sợ chạm mặt bọn họ nên cũng không dám ở lại thêm, cô ta cầm đồ đạc của mình lên và mở cửa đi ra ngoài với vẻ hoảng loạn.

Vừa hay Cố Niệm đi tới, anh ấy nhìn thấy cô đi về sớm như thế thì ngạc nhiên, hỏi: “Cô Tô không đợi chủ tịch Cận à?”

“À, công ty tôi lâm thời có chút việc nên về trước.” Trước khi đi, Tô Uyển Ương không yên tâm lắm nên còn cố ý dặn dò một câu: “Nếu Chủ tịch Cận của các anh trở lại thì cũng không nói với anh ấy là tôi đến.”

Cố Niệm cho rằng cô ta có việc bận thật, cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ nhìn theo cô ta đi vào thang máy.

Một lát sau, Giang Tiêu Tiêu và Cận Tri Thận dẫn Tiểu Bảo trở lại văn phòng chủ tịch.

Chờ anh một lát, anh xử lý xong những chuyện này rồi sẽ đưa em và Tiểu Bảo về.” Cận Tri Thận đi thắng đến chỗ bàn làm việc.

Giang Tiêu Tiêu cũng đi theo, cô vừa định cầm phương án thiết kế của mình lên thì cảm giác hình như nó bị ai đó động vào.

Nhưng văn phòng của Cận Tri Thận luôn luôn không có người nào dám tự tiện đi vào chứ đừng nói là tùy ý lật giở tài liệu, Giang Tiêu Tiêu cảm thấy mình đa nghi quá rồi nên cũng không nghĩ nhiều nữa.

Cô bỏ phương án thiết kế của mình vào trong túi đựng tài liệu rồi dán kín một cách trịnh trọng.

“Cô Tiêu Tiêu ơi, cô mau lại đây.” Tiểu Bảo vẫy tay với cô.

Giang Tiêu Tiêu đặt túi đứng tài liệu xuống, đi đến chỗ Tiểu Bảo, bé ôm cánh tay cô, lắc qua lắc lại làm nũng: “Con muốn cô Tiêu Tiêu làm một bức tranh dán với con!”

“Được, Tiểu Bảo muốn vẽ gì nào?”

Giang Tiêu Tiêu sờ mu bàn tay Tiểu Bảo, nhẹ giọng hỏi bé.

Tiểu Bảo chỉ cô, rồi chỉ mình, cuối cùng chỉ Cận Tri Thận, bé nói với giọng non nớt: “Vẽ gia đình chúng ta đi cô!”

Hai người họ nhanh chóng vùi đầu vào tranh dán, khi Cận Tri Thận làm việc xong thì bọn họ cũng hoàn thành gần hết.

“Anh đưa em và Tiểu Bảo về.” Cận Tri Thận chủ động cầm túi đựng tài liệu cho Giang Tiêu Tiêu rồi dẫn bọn họ ra khỏi công ty.

Khi đến trước khu nhà trọ của Giang Tiêu Tiêu, Tiểu Bảo cuống cuồng muốn xuống xe nhưng Cận Tri Thận ngăn bé lại.

Dạo gần đây Giang Tiêu Tiêu bận đến mức không được nghỉ ngơi tử tế, Cận Tri Thận cảm thấy rất đau lòng, nói với Tiểu Bảo: “Tiểu Bảo ngoan, hôm nay về với ba, đợi khi nào cô Tiêu Tiêu hết bận thì chúng ta lại đến tìm cô ấy.”

Tiểu Bảo bĩu môi, vốn dĩ bé không muốn chút nào, nhưng nhìn gương mặt mệt mỏi của Giang Tiêu Tiêu, bé đành phải uất ức ngồi lại.

Ngày hôm sau.

Công ty thiết kế Owen.

Thành viên trong phòng kế hoạch tập trung lại, sôi nổi suy đoán xem tại sao hôm nay Tô Uyển Ương có vẻ gì đó khác thường.

Mấy ngày nay, Tô Uyển Ương vừa đến công ty là sẽ đi ngay đến phòng kế hoạch tra hỏi tiến độ công việc, thế nhưng hôm nay là hạn chót mà cô ta lại không hè đến.

Có người mạo hiểm đến cửa phòng của Tô Uyển Ương dò hỏi nhưng ra về mà không được kết quả gì.

Chỉ chốc lát sau, Tô Uyển Ương chủ động ra khỏi văn phòng, trên tay cô ta còn cầm một bản phương án thiết kế mới ra lò.

Cô ta bảo trợ lý cầm lấy đi photo ra vài bản rồi đưa cho mỗi người trong phòng kế hoạch truyền tay nhau đọc.

Các nhân viên của phòng kế hoạch xem xong thì đều vô cùng ngạc nhiên, không kìm được mà lộ vẻ tán thưởng.

Bọn họ rất bất ngờ, thì ra năng lực thiết kế của Tô Uyển Ương mạnh như vậy,

Thậm chí có một nhân viên chủ động thừa nhận sai lầm của mình khi trước: “Tổng giám đốc Tô, xin lỗi cô, lần trước chúng tôi quá tự kiêu, sau này chúng tôi nhất định sẽ khiêm tốn học hỏi cô.”

Trong mắt Tô Uyển Ương hiện lên vẻ đắc ý, đồng thời cũng thở phào một hơi, phương án thiết kế này có thể lấy được sự thừa nhận của nhiều người như vậy đủ để chứng minh giá trị của nó rất cao.

Cô ta giả vờ khiêm tốn, nói: “Không sao, thật ra người nên xin lỗi phải là tôi, tôi xem như là người phụ trách của dự án lần này, nên gánh vai trò dẫn dắt từ lâu mới đúng.”

“Tổng giám đốc Tô, cô khiêm tốn quá.”

Bỗng chốc địa vị của Tô Uyển Ương ở phòng kế hoạch dần được nâng cao.

“Được rồi, mọi người đi làm việc đi, tôi còn có chút công việc cần hoàn thành.” Nói rồi Tô Uyển Ương nở nụ cười đắc ý, sau đó cô ta xoay người trở lại văn phòng,

Cô ta muốn nhìn xem trong buổi đấu thầu ngày mai, Giang Tiêu Tiêu phát hiện phương án thiết kế bị đụng hàng thì sẽ bảy ra vẻ mặt như thế nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui