Tô Uyển Ương nghe thế thì không nén được nỗi hoảng sợ trong lòng.
Cô ta nào biết tư tưởng thiết kế gốc rễ của phương án này là gì?
Nhưng cũng may cô ta đã tìm hiểu trước để ngừa vạn nhất.
Cô ta không chỉ nghiên cứu phương án thiết kế này thật cẩn thận mà còn sửa đổi đôi chỗ.
Tô Uyển Ương cố gắng bình tĩnh lại, rồi nhìn về phía Kevin: “Thật ra khi biết quý công ty vẫn đang làm về nước hoa, tôi cũng rất bất ngờ.”
Kevin nhìn Tô Uyển Ương, anh ta chẳng hề bất ngờ vì lời nói của cô ta, quả thật là rất nhiều người cũng lầm tưởng nước hoa của Công ty Astley bọn họ là nhãn hiệu phái sinh từ mỹ phẩm.
Anh ta không định ngắt lời đối phương.
Tô Uyển Ương lại nhìn về phía Giang Tiêu Tiêu, vừa mỉm cười đắc ý vừa nói: “Các sản phẩm mỹ phẩm của Astley cũng đã có tiếng tăm nhất định, thế nhưng độ nổi tiếng của nước hoa lại thấp hơn rất nhiều, song cũng đã có một lượng khách hàng nhất định. Tôi tin rằng chỉ cần nhờ vào đợt quảng cáo mỹ phẩm lần này cũng có thể nâng cao lượng tiêu thụ của nước hoa.”
“Cô nói xong chưa?” Giang Tiêu Tiêu cười khẽ.
Tô Uyển Ương nổi giận, cô ta vẫn chưa nói hết mà Giang Tiêu Tiêu đã vội vàng ngắt lời cô ta như thế, lẽ nào đối phương cảm thấy mình hết đường cứu vãn nên bắt đầu nôn nóng rồi?
Nghĩ đến đây, cô ta lại mỉm cười đầy đắc ý.
Kevin không kìm được mà nhíu mày, anh ta lại cảm thấy bất mãn vì sự bất lịch sự của Giang Tiêu Tiêu: “Tổng giám đốc Tô, mời cô tiếp tục.”
Tô Uyển Ương lại tiếp tục nói với vẻ đĩnh đạc: “Thật ra mục đích của phương án của chúng tôi lần này nằm ở “Một kèm một”. Tôi tin quý công ty cũng hy vọng thương hiệu nước hoa của mình cũng trở nên đáng giá hơn và nâng cao không gian phát triển.”
“Được rồi, tôi đã nói xong.” Tô Uyển Ương nói xong còn nhìn Giang Tiêu Tiêu với ánh mắt khiêu khích.
Còn Giang Tiêu Tiêu mỉm cười và vỗ tay đứng dậy, sau đó cô nói: “Nếu màn thuyết trình của cô Tô kết thúc ở đây thì không bằng cũng nghe tư tưởng thiết kế của tôi.”
Hết thảy chuẩn bị ổn thỏa, ngay sau đó bản thiết kế của cô xuất hiện trên màn chiếu lớn.
Ngay lập tức, tất cả mọi người ở đây phát hiện phương án thiết kế của cô gần như giống hệt phương án thiết kế của Tô Uyển Ương.
Kevin cau mày, lên tiếng ngắt lời Giang Tiêu Tiêu: “Chuyện gì thế này?”
Còn Tô Uyển Ương tỏ ra phẫn nộ: “Còn phải nói nữa sao? Rõ ràng là cô ta sao chép phương án thiết kế của tôi.”
Nghe cô ta nói thế, Giang Tiêu Tiêu không kìm được mà bật cười.
Hôm nay cô được mở rộng tầm mắt, biết thế nào là vừa ăn cắp vừa la làng, trợn mắt nói dối rồi.
Cô cũng không sợ, trái lại còn bình tĩnh hơn bởi vì cô mới là người bị đạo văn.
Giang Tiêu Tiêu lạnh lùng nhìn Tô Uyển Ương: “Rốt cuộc là ai sao chép của ai còn chưa chắc đâu.”
Rồi cô quay sang nhìn Kevin và đưa ra lời thỉnh cầu với giọng điệu kiên định: “Kevin, tôi chỉ cần một phút để chứng minh sự trong sạch của bản thân.”
Kevin liếc sang, thì thầm với mấy quản lý cao cấp ngồi bên cạnh.
Sau một cuộc trao đổi riêng, cuối cùng bên phía Astley đồng ý cho Giang Tiêu Tiêu một cơ hội.
Dù sao tội danh sao chép tác phẩm cũng đủ để hủy hoại cuộc đời một người lập kế hoạch.
Kevin đại diện cho Astley nói một cách nghiêm túc: “Nếu xuất hiện hai phương án thiết kế giống nhau, vậy thì ắt phải có một bên sao chép, để công bằng, chúng tôi có thể cho cô một cơ hội.”
Giang Tiêu Tiêu tỏ ra cảm kích, cô gật đầu với Kevin rồi mới bắt đầu nói.
“Trước tiên, tôi muốn sửa lại sai lầm của cô Tô, tư tưởng thiết kế mà cô ấy nói là sai hoàn toàn.” Giang Tiêu Tiêu vừa nói vừa nhìn về Tôi Uyển Ương, cô đưa ra được kết luận từ lời nói của cô ta.
Đó chính là dù Tô Uyển Ương sao chép lại phương án thì cũng không biết tư tưởng thiết kế.
Cô cố ý nhấn mạnh: “Tôi cố ý điều tra và biết được thật ra nước hoa không phải là sản phẩm quy thuộc của mỹ phẩm, mà là Công ty Astley vốn lập nghiệp bằng việc điều chế nước hoa.”
Tô Uyển Ương thầm hoảng loạn, cô ta vội lên tiếng ngắt lời: “Cô đừng nói bừa.”
“Rốt cuộc tôi có nói bừa hay không, các thành viên của Astley mới là người rõ nhất.” Giang Tiêu Tiêu đã tức giận lắm rồi.
Cô nói tiếp: “Thật ra lúc tôi đang tìm kiếm thông tin về quý công ty cũng bất ngờ phát hiện lịch sử điều chế nước hoa của Astley.”
Bởi vì bị Tô Uyển Ương chen ngang nên Giang Tiêu Tiêu cũng không còn lại bao nhiêu thời gian.
Cô nói nhanh: “Theo sự hiểu biết của tôi, nước hoa của quý công ty sử dụng tinh túy được chiết xuất từ vô số loài thực vật quý giá, không chỉ thế còn mời nhân viên nghiên cứu khoa học nổi tiếng ở nước ngoài về nghiên cứu, và tất cả các sản phẩm mỹ phẩm của công ty cũng đều áp dụng phương pháp nghiên cứu thuần thiên nhiên tương tự. Nói cách khác, trên thực tế mỹ phẩm mới là nhãn hiệu phái sinh của nước hoa.”
Giang Tiêu Tiêu thấy được các quản lý cao cấp của Astley tỏ vẻ tán thưởng dành cho cô.
Cô thừa thắng xông lên, tiếp tục trình bày: “Thật ra bản thiết kế này của tôi hướng đến mục tiêu kết hợp nước hoa và mỹ phẩm làm một, còn được gọi là ‘Kế hoạch Quy Nhất”.”
Tô Uyển Ương vội vàng giải thích cho mình: “Đúng là tư tưởng thiết kế mà cô Giang nói khác với tôi, nhưng thế thì đã sao? Có lẽ cô cũng chỉ trùng hợp biết được lịch sử làm nước hoa của Astley mà thôi.”
Dù sao đại đa số người đều cho rằng nước hoa là sản phẩm phái sinh của mỹ phẩm giống như Tô Uyển Ương.
Giang Tiêu Tiêu khẽ mỉm cười như chẳng hề để tâm, cô đã nói hết sức rõ ràng, không cần nhiều lời thêm nữa.
Tô Uyển Ương gần như thẹn quá thành giận, lớn tiếng nói: “Giang Tiêu Tiêu, cô đừng tưởng rằng cô dựa vào trò khôn vặt giải thích để chiếm ưu thế là có thể đổi trắng thay đen.”
‘Ô? Vậy sao? Rốt cuộc phải trái đúng sai thế nào, tôi tin nhất định Công ty Astley có phán đoán rõ ràng.” Nói xong, Giang Tiêu Tiêu cầm đồ đạc của mình trở lại chỗ ngồi.
Sau khi cô ngồi xuống, Kevin và các quản lý cao cấp khác lập tức đứng dậy và thông báo với bọn họ: “Chúng tôi cần mười phút để trao đổi về vấn đề này, sau đó sẽ cho mọi người một câu trả lời.”
Dứt lời, bọn họ nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Thật ra dù là kẻ ngu ngốc cũng có thể phân biệt rốt cuộc người sao chép là ai.
Tuy phương án thiết kế giống nhau nhưng từ tư tưởng thiết kế có thể thấy rõ Giang Tiêu Tiêu mới là người thiết kế thật sự.
Trái lại, phương án thiết kế bị Tô Uyển Ương sửa đổi nhất định sẽ đầy thiết sót, bởi vì cô ta không hiểu tư tưởng thiết kế.
Làm sao so sánh với Giang Tiêu Tiêu được?
Bởi vì bên chủ trì không có ở đâu nên hiển nhiên những người còn lại đều bàn tán sôi nổi về chuyện này.
Đặc biệt là khi những ánh mắt xem thường trắng trợn đổ dồn lên người Tô Uyển Ương, điều này làm cô ta cảm thấy không được tự nhiên chút nào.
Mặt cô ta sa sầm, lườm Giang Tiêu Tiêu với ánh mắt độc ác.
E rằng Tô Uyển Ương nằm mơ cũng không nghĩ tới một phương án thiết kế còn ẩn giấu nhiều cạm bẫy phía sau như vậy.
Giang Tiêu Tiêu, cô giỏi lắm, lẽ nào cô thật sự cho rằng mình thắng chắc tuyệt đối rồi?
Tô Uyển Ương âm thầm vui sướng, cô ta đã đạt được quan hệ hợp tác với Kevin từ lâu.
Cô ta nghĩ, chỉ cần Kevin có thể đưa quyền quảng cáo cho cô ta thì dù Giang Tiêu Tiêu ba hoa chích chòe đến đâu cũng chỉ có thể bị gán cho tội danh “đạo văn” mà thôi.
Giang Tiêu Tiêu cũng không chú ý đến vẻ vui sướng của Tô Uyển Ương, lúc này sắc mặt cô tái nhợt, hai tay run rẩy không dừng lại được.