Bé Cưng Tinh Quái - Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành

Rõ ràng Giang Tiêu Tiêu bị chọc tức,

Tô San ngồi bên cạnh cảm thấy lo lắng, cô ấy nhẫn nhịn rất lâu mới thử dò hỏi cô: “Tôi biết cô luôn cẩn thận, tài liệu quan trọng như thế cô sẽ không đưa cho người khác, nhưng tại sao lần này lại có thể như thế chứ?”

Giang Tiêu Tiêu lắc đầu, cô vắt óc suy nghĩ cũng không đoán ra được.

Rốt cuộc Tô Uyển Ương ăn trộm phương án thiết kế của cô từ lúc nào?

Dường như thấy Giang Tiêu Tiêu tức giận như thế, Tô San đành phải bình tĩnh nói: “Cô và Tô Uyển Ương cũng không có nhiều cơ hội tiếp xúc, tôi nghĩ rất có thể là trong công ty chúng ta có nội gián.”

Giang Tiêu Tiêu im lặng suy nghĩ một lát, tuy rằng phương án thiết kế này do một mình cô hoàn thành.

Nhưng ngày cuối cùng cô có trao đổi và thảo luận với các đồng nghiệp khác, hơn nữa còn tiếp thu một vài kiến nghị thích hợp và sửa đổi đôi chỗ.

Sắc mặt cô sa sầm, Tô San nói tiếp: “Lần này trở về nhất định phải điều tra cho ra nhẽ. Nếu có nội gián thật thì tuyệt đối không tha bỏ qua.”

Tô San nghĩ rồi lại bổ sung một câu: “Tiêu Tiêu, cô cũng suy nghĩ lại thật kỹ đi, cô có từng đưa phương án thiết kế cho người ngoài xem không?”

Giang Tiêu Tiêu im lặng, vẻ mặt cô hết sức nghiêm túc.

Cô thật sự không hề đưa phương án thiết kế cho người ngoài xem. Thấy vậy, nét mặt Tô San cũng trở nên nghiêm trọng hơn. “Lần này chúng ta sẽ không thua đấy chứ?”

Giang Tiêu Tiêu rất lo lắng.

Trước đó cô đã phát hiện ra Kevin và Tô Uyển Ương âm thầm tiếp xúc, hình như còn rất vui vẻ.

Nếu Kevin cố ý phải bao che Tô Uyển Ương thì lúc cô giải thích dòng suy nghĩ của phương án thiết kế dù chặt chẽ không chút sai lầm nào cũng không có ích gì.

Tô San cũng rất bất an, cho nên tạm thời cũng không biết nên an ủi Giang Tiêu Tiêu như thế nào.

“Anh vừa đi mua hai cốc nước này.” Chẳng biết Lục Tranh lặng lẽ đi đến bên cạnh hai người bọn họ từ bao giờ.

Anh đưa một cốc đến trước mặt Giang Tiêu Tiêu: “Tiêu Tiêu, em thả lỏng cảm xúc một chút nào, loại em thích nhất đấy.”

Giang Tiêu Tiêu nhận lấy, bởi vì tâm trạng quá căng thẳng nên cô cũng hơi khát thật, thế là cô uống luôn vài hớp.

“Em không cần lo lắng quá, phương án thiết kế của em rất hoàn mỹ, anh tin em nhất định sẽ không thua.” Lục Tranh vô cùng tán thưởng ý tưởng thiết kế của cô, không chỉ mới mẻ, độc đáo mà còn thỏa mãn được nhu cầu của hai phe phái nội bộ của Astley.

Giang Tiêu Tiêu thấy anh ấy cố ý an ủi, cũng không muốn anh ấy lo lắng cho mình nên gượng cười, nói: “Cảm ơn anh.”

Thế nhưng ánh mắt cô vẫn không giấu được vẻ lo âu.

Lục Tranh thở dài bất đắc dĩ, rồi anh ấy canh giữ bên cạnh cô không rời một bước.

Một lát sau, giống như sực nhớ ra điều gì, Lục Tranh lại mở miệng: “Anh hiểu rõ con người của Kevin, tuy anh ta cũng khá láu cá nhưng mỗi khi có việc hệ trọng thì tuyệt đối có chừng mực, nhất định sẽ không làm bậy.”

Anh ấy sợ Giang Tiêu Tiêu không hoàn toàn yên tâm, bèn bảo đảm: “Nếu không thì còn có anh giúp em để ý anh ta.”

Giang Tiêu Tiêu nghe vậy, không hiểu sao sự lo lắng trong lòng cũng vơi đi rất nhiều, cô lại nở nụ cười tươi.

Cô rất cảm động, không kìm được mà bày tỏ lòng biết ơn lần nữa.

Thời gian khẩn trương, người chờ đợi càng khẩn trương hơn.

Chẳng mấy chốc, mười phút đã trôi qua.

Lần này chỉ có một mình Kevin xuất hiện, các quản lý cao cấp khác của Astley không đi theo sau.

Trên mặt anh ta không có biểu cảm gì, chỉ nghiêm túc tuyên bố: “Tôi tuyên bố, người thắng cuối cùng về phương án thiết kế lần này là Thiết kế Cẩm Sắt.”

Giang Tiêu Tiêu lập tức hô lên đầy kích động, cô chưa bao giờ thất thổ trước mặt mọi người như thế này

Tô San ăn ý đập tay với cô theo bản năng, không chỉ để chúc mừng bọn họ lấy được quyền quảng cáo mà còn ăn mừng tâm huyết của Giang Tiêu Tiêu không bị người khác cướp đi một cách đáng ghét.

“Tôi đã nói rồi mà, Tiêu Tiêu, lần này cô có thể yên tâm rồi.” Tô San không giấu được niềm vui thắng lợi.

Còn Tô Uyển Ương nhìn thấy Giang Tiêu Tiêu muốn rời đi, sắc mặt cô ta trở nên cực kỳ hung ác.

Nhất là khi trong phòng tiếp khách có không ít người cũng đang xì xào bàn tán, đều đang mắng đường đường là Tô thị mà lại làm chuyện không biết xấu hổ như ăn cắp tác phẩm của người khác.

Trong mắt Tô Uyển Ương hiện lên vẻ độc ác, cô ta tiến lên vài bước cản đường đi của Giang Tiêu Tiêu: “Giang Tiêu Tiêu, cô cho rằng hôm nay cô có thể thoát thân thành công à? Tôi sẽ không để yên đâu, luật sư của Tô thị chúng tôi sẽ nhanh chóng tìm đến nói chuyện với cô.”

Giang Tiêu Tiêu không nhìn cô ta, tác phong cá nhân của đối phương đã khiến cô cực kỳ khinh thường, thậm chí chẳng buồn để ý đến cô ta.

Đúng lúc này, trọ lý của Kevin mời cô và Tô San qua nói chuyện.

Thế là Giang Tiêu Tiêu rất hợp lẽ mà đi vòng qua Tô Uyển Ương đang hết sức chướng mắt này để đến chỗ Kevin.

“Thật sự cảm ơn anh rất nhiều, Kevin, cảm ơn anh đã tin tưởng chúng tôi.” Giang Tiêu Tiêu cảm ơn hết rối rít.

Trái lại, cái nhìn của Kevin về Giang Tiêu Tiêu thay đổi hoàn toàn, anh ta không kìm được mà tán dương cô: “Tôi mới là người phải vui mừng khi có thể hợp tác với một người giỏi giang như cô Giang.”

Anh ta chủ động vươn tay ra: “Năng lực của cô tôi được lĩnh giáo rồi, hy vọng sau này chúng ta hợp tác vui vẻ.”

Giang Tiêu Tiêu mỉm cười bắt tay với anh ta.

Kevin lại nhiệt tình mời bọn họ tham gia dạ tiệc của công ty mình.

Giang Tiêu Tiêu và Tô San trao đổi ánh mắt, đương nhiên là bọn họ vui vẻ đồng ý

Về sau bọn họ có quan hệ hợp tác, chi bằng nhân cơ hội này tiếp xúc nhiều hơn.

Lục Tranh nhìn bọn họ trò chuyện vui vẻ, bèn nói vài câu với đoàn đội của mình rồi đi đến đó.

Anh ấy thấy được vẻ lo âu trong mắt Giang Tiêu Tiêu được thay thế bởi nét vui mừng thì cũng vui vẻ theo.

Anh ấy nhìn cô, thở dài một tiếng rồi nói với vẻ đi dỏm: “Tiêu Tiêu, không ngờ anh lại thua em rồi.”

Kevin trêu chọc: “Anh nên cảm thấy thỏa mãn đi, thua một quý cô xinh đẹp như thế này là vinh hạnh của anh đấy.”

Bên phía bọn họ trò chuyện với bầu không khí hòa thuận, Tô Uyển Ương nhìn cảnh ấy mà đỉnh đầu sắp bốc khói.

Cô ta nghiến răng nghiến lợi ra khỏi phòng tiếp khách, đi thẳng xuống bãi đậu xe.

Chết tiệt! Giang Tiêu Tiêu, rốt cuộc cô có bản lĩnh gì?

Tô Uyển Ương căm hận, bởi vì Giang Tiêu Tiêu mà cô ta bị xấu mặt trước công chúng.

Cô ta hùng hổ gọi cho Kevin, đối phương vừa nghe máy thì cô ta chất vấn một cách giận dữ: “Anh nói đi, tại sao lại làm như vậy?”

Kevin chần chừ giây lát, rồi hỏi ngược lại: “Cô muốn nói gì?”

“Kevin, anh đã đồng ý với tôi là sẽ nhường lại cơ hội hợp tác này cho tôi cơ mà.” Tô Uyển Ương nghiến răng nghiến lợi mà nói.

Kevin chỉ làm bộ như không hiểu lời nói của cô ta, dò hỏi: “Xin lỗi, tôi không hiểu ý cô.”

Tô Uyển Ương tức giận đến mức bật cười, được lắm, nêu anh ta muốn giả vờ không hiểu thì cô ta dứt khoát nói hẳn ra luôn: “Chẳng phải anh đã nói là sẽ giao quyền quảng cáo cho tôi à? Lẽ nào anh không muốn có được Giang Tiêu Tiêu sao?”

Vốn đĩ Kevin vẫn còn không định nói toạc hắn ra, vừa nghe cô ta nói như thế thì anh ta trở mặt ngay lập tức: “Phải, tôi đã đồng ý với cô. Nhưng mà cô Tô, cô đã làm gì nào?”

Thấy Tô Uyển Ương không ho he gì, anh ta nói tiếp: “À, có lẽ cô không hiểu con người của tôi rồi, tuy tôi khó cưỡng lại sắc đẹp, có vài việc cũng không có hạn độ, nhưng mà tôi có một điều cấm kỵ không được làm, đó chính là đạo tác phẩm, vì vậy cô không có cơ hội, tình cảm trước kia cũng chấm dắt tại đây đi.”

Tô Uyển Ương tức điên, mặt cô ta đanh lại, tái mét, cô ta đập điện thoại di động xuống đất một cách phẫn nộ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui