Bé Cưng Tinh Quái - Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành

Ông Tô sốc vô cùng, hoàn toàn không tin điều này. Ông ta xua tay nói: “Không thể nào, từ trước tới giờ Tô thị chúng ta vẫn duy trì quan hệ tốt với Cận thị, Cận thị sẽ không làm bừa đâu”

Trợ Lý nhìn ba Tô với vẻ khó xử, anh ta hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn quyết tâm trả lời: “Chủ tịch Tô, sự thật đã bày ra trước mắt, chính xác là Tập đoàn Cận thị đấy ạ” Ông Tô biến sắc, lẽ nào Cận thị nhận thấy thực tế là tình hình Tô thị không tốt, thực lực không bảng ngày xưa?

Vì vậy bọn họ nảy ra ý định muốn chiếm đoạt Tô thị? Chết tiệt?

Rốt cuộc Cận thị đang giở trò gì vậy?

Ông Tô biết rõ người cầm quyền và người điều hành Tập đoàn Cận thị hiện giờ là Cận Tri Thận, ông ta tức giận vô cùng.

Dã tâm của Cận Tri Thận quá lớn!

Ông ta lập tức bấm số điện thoại của Cận Tri Thận. Là một trưởng bối, ông ta nhất định phải đòi một lời giải thích từ Cận Trí Thận.

Mà lúc này, Cận Tri Thận đang ở cạnh Giang Tiêu Tiêu. Giang Tiêu Tiêu vừa tỉnh lại, hôm qua cô cứ trắn trọc ngủ không ngon, cứ vô thức rên rỉ mãi vì đau đầu.

Chẳng dễ gì cô mới ngủ yên, thấy vậy Cận Tri Thận cũng yên tâm hơn.

Nhưng cú điện thoại này lại đánh thức Giang Tiêu Tiêu.

Anh chẳng thèm nhìn xem ai gọi tới mà từ chối luôn.

Giang Tiêu Tiêu vốn đang mệt lử vì không ngủ được, lúc này đôi mắt hắn đầy tia máu mở ra, cô nhìn Cận Tri Thận với dáng vẻ cực kỳ mệt mỏi.

“Có phải công ty có việc gấp không anh? Sao anh không bắt máy?” Cô không muốn Cận Tri Thận vì mình mà trễ nải công việc. Cận Tri Thận không quan tâm mà ân cần hỏi cô: “Em thấy sao rồi?”


Giang Tiêu Tiêu không nhìn rõ cảnh vật trước mắt, chỉ thấy mọi thứ đều lờ mờ. Môi cô khô khốc tái nhợt.

Cô cố nén cảm giác khó chịu, nhờ Cận Tri Thân rót cho một cốc nước.

Anh lập tức rót một cốc rồi đưa tới gân tay cô.

Giang Tiêu Tiêu chìa tay nhận nhưng bàn tay bủn rủn mất sức không cầm được, cốc nước nóng ấm đổ xuống chăn.

“Tiêu Tiêu, em có bị bỏng không?” Cận Tri Thận hoảng hốt.

Cô cười yếu ớt: “Em không sao”

Cận Tri Thận gọi y tá tới thay chấn cho cô.

Sau đó anh lại rót một cốc nước khác, có điều lần này anh tự đút nước cho cô uống. Động tác của anh rất nhẹ nhàng, ánh mắt anh nhìn cô cũng rất dịu dàng.

Giang Tiêu Tiêu thấy lòng mình ấm áp, dường như đầu cũng đỡ đau hơn.

Cô nằm lâu quá rồi, giờ muốn đứng lên đi lại một lát.

Nhưng cô mới thử ngồi dậy đã bị chóng mặt, lại ngã rầm xuống giường bệnh.

“Tiêu Tiêu, em mất rất nhiều máu, cần phải nghỉ ngơi đây đủ, đừng có cử động lung tung” Cận Tri Thận sầm mặt quở trách hành động xốc nổi của cô.

Giang Tiêu Tiêu cũng đành chịu, không làm khó anh mà nghe lời anh năm lại giường.

Tiểu Bảo ở phòng bệnh Cận Tri Dực về, thấy Giang Tiêu Tiêu đã tinh lại, bé cười tươi rói chạy tới trước giường bệnh.

Tuy Tiểu Bảo còn nhỏ song rất thông minh, có thể chăm sóc Giang Tiêu Tiêu rất chu đáo.

Bé rót nước cho Giang Tiêu Tiêu, sau đó bóc quýt cho cô.

Có điều Giang Tiêu Tiêu mới tinh lại, không thể ăn quýt, vậy nên Tiểu Bảo hơi ủ rũ.

Không lâu sau bé lại ló đầu nhìn Giang Tiêu Tiêu và hỏi rất nghiêm túc: “Mẹ ơi, mẹ còn đau không?”

Bé không đợi Giang Tiêu Tiêu trả lời đã vội vàng nói thêm: “Nhất định là đau lầm, nhưng Tiểu Bảo thổi một lát là mẹ hết đau liền Dứt lời bé thổi khẽ lên vết thương của Giang Tiêu Tiêu.

Dường như Cận Tri Thận muốn so với Tiểu Bảo xem ai chăm sóc bệnh nhân tốt hơn, hai ba con dốc hết sức làm này làm kia.

Giang Tiêu Tiêu bật cười, hai ba con nhà này hài quả.

“Mẹ ơi, mẹ cười rồi!” Tiểu Bảo như phát hiện ra một châu lục mới, bẻ tưởng mình thổi vết thương có hiệu quả nên cực kỳ tự hào: “Xem ra vẫn là Tiểu Báo giỏi nhất.”


“Phải phải phải, nhờ có Tiểu Bảo chăm sóc mà vết thương của mẹ đỡ hơn rồi nè.” Giang Tiêu Tiêu nhìn Tiểu Bảo đầy cưng chiều.

Cận Tri Thận thấy đúng là cô đã đỡ hơn, cuối cùng cũng bớt lo.

Anh ngồi trước mặt cô, nghiêm túc bảo đảm: “Tiêu Tiêu, em hãy tin anh, sau này anh tuyệt đối không để em xảy ra chuyện khi ở bên cạnh anh.”

Giang Tiêu Tiêu sửng sốt, hiếm khi Cận Tri Thận hứa với ai điều gì, xem ra lần này anh thật sự đã rất sợ hãi.

Cô rất đau lòng, thấy anh lo lắng cho mình như vậy cô cũng khó chịu theo: “Tri Thận, em không sao, chi bị thương nhẹ thôi.”

Cận Tri Thận đang định lên tiếng thì nghe thấy Tiểu Bảo nhìn cửa phòng bệnh reo lên: “Chủ út, cuối cùng chú cũng tới rồi!”

Cận Tri Dực xách canh bổ máu do đầu bếp nấu tới, sau đó đặt sang một bên.

Cận Tri Thận đứng dậy rót một bát cho Giang Tiêu Tiêu.

Anh cầm thìa, chủ động muốn đút cho Giang Tiêu Tiêu nhưng cô ngại ngùng nhìn Cận Tri Dực, cự nự từ choi: “Tri Dực đang nhìn đó, còn ra thể thống gì nữa!”

Có khỏe hơn rồi, hẳn là đã có sức tự cầm thìa múc canh.

“Không được.” Nếu lại đổ ra như lúc nãy thì quá nguy hiểm.

Canh vẫn còn nóng hổi chứ không giống cốc nước ấm vừa nãy.

Cận Tri Thận đã tỏ thái độ kiên quyết nên Giang Tiêu Tiêu cũng không cố chấp nữa Cận Tri Dực nhìn hai người họ khoe ân ái ngay trước mặt mình, không nhịn được tặc lưỡi: “Hai người đang bắt nạt củn FA đó, sắp sáng mù mát chó rồi nè!”

Suýt thì Giang Tiêu Tiêu phun ngụm canh trong miệng ra ngoài khi nghe anh ta tự ví mình là củn.

Lúc này, chuông điện thoại đột nhiên vang lên.


Cận Tri Thận cụp mắt nhìn, tính mặc kệ luôn.

Mà từ góc độ của Cận Tri Dực có thể nhìn thấy màn hình hiển thị cuộc gọi đến. Thấy Cận Tri Thận không có phản ứng, anh ta muốn nói gì đó.

Nhưng sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng anh ta lựa chọn giữ im lặng.

Tiếng chuông điện thoại vang lên rất lâu rồi im ắng một lát, nhưng có vẻ như đối phương không từ bỏ, điện thoại lại tiếp tục vang lên.

Giang Tiêu Tiêu nhìn gương bình tĩnh của Cận Tri Thận, cũng không nói gì.

Nhạc chuông lại vang lên lần nữa, lần này không phải ông Tô gọi mà là ông Cận.

Cận Tri Thận liếc nhìn, thấy vậy anh nhướng mày. “Tri Thận, anh bắt máy đi, nhỡ đầu có việc gấp thì sao. Giang Tiêu Tiêu cầm lấy bát canh trong tay anh và bảo anh ra ngoài nghe máy.

Cận Tri Thận dứt khoát đứng dậy đi ra hành lang, điện thoại vừa kết nối ông Cận đã chất vấn ngay: “Tri Thận, con có biết minh đang làm gì không há? Nói đi, tại sao con lại ra tay với Tô thị?”

Ba Cận nói như vậy làm Cận Tri Thận nhíu mày thật chặt, anh đã đoán trước ông Cận gọi điện là vì việc này.

“Chuyện này con đã ra quyết định rồi. Ba, con biết chừng mực, ba đừng xen vào. Anh bình tĩnh lên tiếng.

Ông Cận không đồng ý: Từ trước tới giờ quan hệ giữa Tô thị và chúng ta rất tốt, ba không thể không xen vào” Huống hồ người ta đã tìm tới tận cửa rồi.

“Ba, con sẽ đích thân nói chuyện với bác Tô, ba không cần bận tâm đầu” Ba Cận không còn quản lý Cận thị nữa, Cận Tri Thận không muốn ba mình bị cuốn vào thị phi.

Ông Cận im lặng chốc lát, cuối cùng cũng kệ anh quyết định: “Được được được, ba mặc kệ đấy. Nhưng con phải nhớ là làm gì cũng phải có chừng có mực, đừng liên lụy tới Cận thị chúng ta.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận