Ánh mắt Cận Tri Thận chợt tối sầm, đương nhiên là anh phải nằm chắc mới làm như vậy.
Để ông Cận yên tâm, anh đáp: “Đương nhiên a.”
Sau khi trò chuyện với Cận Tri Thận, ông Cận không lo lắng nữa.
Mặc dù Cận Tri Thận hành động mạnh mẽ nhanh chóng nhưng vẫn có chừng có mực, lại có bản lĩnh giỏi giang, biết nắm bắt thời cơ.
Trước kia ông yên tâm giao Cận thị cho Cận Tri Thận vì biết rõ năng lực của đứa con trai cả này.
Ông Cận cúp máy, sau đó gọi cho ông Tô nói rằng ông không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Ông Tô nổi giận đùng đùng ném điện thoại đi.
Sau đó ông ta lại gọi cho Cận Tri Thận.
Lần này Cận Tri Thận bắt máy.
Ông Tô vẫn chưa nguôi giận, chất vấn anh: “Cận Tri Thận, rốt cuộc cháu có ý gì? Tại sao cháu lại công kích Tô thị?”
Ông ta rất lo lắng khi nghĩ tới khả năng Cận Tri Thân thật sự muốn chiếm đoạt Tô thị: “Bác hỏi cháu, mấy năm qua Tô thị và bác Tô đã làm gì không phải với cháu? Cháu nói xem tại sao cháu lại đối phó với nhà bác?”
Cận Tri Thận cười khẩy: “Vấn đề này thì bác Tô phải hỏi con gái ngoan của bác, khi nào bác hiểu cặn kẽ rồi thì hãy hỏi lại cháu sau.”
Ông Tô cảm thấy khó hiểu, chẳng phải ông ta đã bảo Tô Uyển Ương phải theo đuổi Cận Tri Thận hay sao?
Lẽ nào không theo đuổi được, ngược lại còn sơ ý đắc tội người ta?
Ông ta bèn hỏi dò: “Uyển Ương đã làm gì vậy? Cháu nói cho bác Tô nghe, nếu thật sự là lỗi của nó thì bác sẽ bắt nó xin lỗi cháu ngay.”
Cận Tri Thận không trả lời thẳng vào vấn đề mà chỉ lạnh lùng nói một câu: “Bác tự hỏi cô ta đi.”
Nói xong anh sầm mặt cúp máy.
Ông Tô cau mày trầm tư hồi lâu mới bảo trợ lý gọi Tô Uyển Ương tới.
Đúng lúc mấy hôm nay Tô Uyển Ương không ở Công ty Sáng tạo Owen mà ở trụ sở chính của Tô thị.
Chẳng mấy chốc cô ta đã đi cùng trợ lý lên văn phòng.
“Cậu ra ngoài trước đi.” Ông Tô ưa sĩ diện, vì không muốn vạch áo cho người xem lưng nên không thể để cho trợ lý đứng bên cạnh nghe được.
Sau khi trợ lý đi ra ngoài, ông Tô mới lạnh mặt hỏi Tô Uyển Ương: “Thằng ranh Cận Tri Thận nói rằng vấn đề nằm ở con. Con giải thích đi, tại sao cậu ta lại nhằm vào Tô thị chúng ta?”
Sắc mặt Tô Uyển Ương bỗng tái nhợt, lúc xanh lúc trắng.
Cô ta mím chặt môi, không dám ho he gì.
“Còn không chịu nói à?” Ông Tô trợn mắt trừng cô ta.
Lúc này Tô Uyển Ương mới cắn răng trả lời: “Con thật sự không cố ý. Hôm đó con lỡ tay đẩy Giang Tiêu Tiêu, không ngờ cô ta lại ngã xuống núi.”
Cô ta càng không ngờ Cận Tri Thận lại vì Giang Tiêu Tiêu mà bất chấp tình cảm nhiều năm giữa hai nhà như vậy.
Tập đoàn Tô thị liên tục mất đối tác và bị buộc phải tạm dừng các hạng mục lớn. Không phải cô ta không biết tin mà là không thể tin, cũng không dám chủ động khai báo với ông Tô.
Chuyện đã tới nước này…
Cô ta không thể làm gì khác hơn là xin ông Tô giúp đỡ: “Hiện tại Tô thị đang rơi vào hoàn cảnh khó khăn là do Giang Tiêu Tiêu làm hại.”
Ông Tô chẳng muốn nghe cô ta nói mấy lời này, thắng thừng mắng cô ta quá hồ đồ.
Cận Tri Thận là ai mà con gái mình dám đắc tội cậu ta?
“Thôi, con đừng cố chấp giành lấy Cận Tri Thận nữa. Ông Tô cũng chẳng muốn trông cậy vào Tô Uyển Ương nữa.
Bây giờ xem ra Tô Uyển Ương không thể thành đôi với Cận Tri Thận được nữa rồi.
Hơn nữa thành công chẳng thấy mà thất bại thì có thừa.
“Trên đời này có biết bao đàn ông, con là cô chủ tập đoàn Tô thị, còn sợ không tìm được đàn ông chắc?”
Trong giới có rất nhiêu cậu ấm nhà giàu có thể kề vai sát cánh cùng Tô Uyểến Ương chứ không phải chỉ có mình Cận Tri Thận.
Viền mắt Tô Uyển Ương đỏ lên, cô ta không cam lòng.
Từ khi còn bé cô ta đã cố gắng ở bên Cận Tri Thận.
Ông Tô cũng luôn bảo cô ta cố gắng thành đôi với Cận Tri Thận.
Tình cảm bao năm qua nào dễ dàng từ bỏ chứ.
Tô Uyển Ương vô cùng hối hận, nếu biết trước sẽ thế này thì lúc đó mình nên ra tay ác hơn.
Khiến Giang Tiêu Tiêu chết mới tốt!
Mặc dù ông Tô có tâm nhìn hạn hẹp trên thương trường nhưng vẫn có giới hạn đạo đức.
Trước giờ ông ta chưa từng làm hại ai chứ đừng nói chi đến ý định hại người.
Bây giờ ông ta bị câu nói của Tô Uyển Ương dọa hết hồn.
Ông Tô vội vàng khuyên bảo: ‘Uyển Ương à, con đừng làm chuyện nông nổi.”
Ông ta ngẫm nghĩ giây lát rồi bổ sung: “Điều quan trọng nhất bây giờ là mau nghĩ xem phải xin lỗi Cận Tri Thận như thế nào, con nhất định phải cầu xin nó tha thứ.”
Vốn dĩ Tô thị không còn mạnh như xưa, nếu còn gặp họa tiếp thì Tô thị sẽ đi tong.
Thế nhưng Tô Uyển Ương không chịu.
Ông Tô cũng nóng nảy, hung dữ chất vấn cô ta: “Sao nào? Con định trơ mắt nhìn Tô thị bị con làm liên lụy hả?”
Tô Uyển Ương lặng thinh, bỗng nhiên hai mắt cô ta sáng ngời.
Trước giờ bà Cận vẫn luôn yêu quý cô ta, coi cô †a như con dâu tương lai.
“Ba, ngày mai con sẽ đi tìm bác trai bác gái nhà họ Cận, chắc chắn là hai bác sẽ không buông †ay mặc kệ đâu.”
Tô Uyển Ương tin chắc rằng ông bà Cận có thể khuyên Cận Tri Thận, bởi vậy cô ta rời đi trong tâm trạng ngập tràn hy vọng.
Ông Tô nhìn theo bóng lưng cô ta, giận đến nỗi hối hận vì đã sinh ra một đứa con gái kém cỏi.
Hôm sau.
Tô Uyển Ương mang theo rất nhiều quà quý giá đến thăm ông bà Cận, quà cáp đầy cả hai tay suýt thì không xách nổi, phải nhờ người giúp việc ở nhà cũ nhà họ Cận xách vào giúp.
Bà Cận thấy Tô Uyển Ương tới chơi cũng chẳng vui vẻ gì.
Từ lúc bà nghe nói Tô Uyển Ương hại người đã có chút thành kiến về cô ta.
Mà hỏi lạnh nhạt: “Uyển Ương, sao hôm nay cháu lại rảnh rỗi tới chơi thế?”
Tô Uyển Ương hé miệng đáp: “Bác gái, bác có thể khuyên Tri Thận giúp cháu được không?
Lúc đó cháu không cố ý đâu, đừng để hai nhà chúng ta rạn nứt vì Giang Tiêu Tiêu.”
Bà Cận nghe cô ta nói cứ như là lôi quan hệ giữa hai nhà ra để uy hiếp nhau vậy, vì thế bà cũng trở mặt luôn.
Tuy nhiên bề ngoài bà vẫn tỉnh bơ, nói năng khách sáo: “Cháu cũng biết tính Tri Thận rồi đó, bác không khuyên nổi đâu. Cháu tự tìm nó đi.”
Bà Cận nói xong, lập tức lên tâng nghỉ ngơi.
Tô Uyển Ương không ngờ lần này ngay cả bà Cận cũng không giúp mình.
Cô ta hậm hực đi vê. Nhưng chưa đầy một ngày sau, tình hình Tập đoàn Tô thị trở nên nghiêm trọng hơn.
Toàn bộ hạng mục hợp tác với Tập đoàn Cận thị đều bị hủy bỏ hết.
Mấy năm qua, phần lớn các hạng mục của Tô thị đều ăn theo Cận thị mới xuôi chèo mát mái.
Mặc dù hiện tại hình thức kinh doanh gặp khó khăn nhưng cũng không đến nỗi…
Giờ thì Tô Uyển Ương lo cuống cuồng rồi, cứ cái đà này thì Tô thị sẽ phá sản vì cô ta mất thôi.
Cô ta từng thử đi tìm các đối tác khác xem có thể bàn bạc lại hay không.
Nhưng bọn họ đều tỏ thái độ kiên quyết, thậm chí có người còn không chịu gặp cô ta.
Tình hình này khiến Tô Uyển Ương vô cùng hoảng hết.
Rốt cuộc mình phải làm gì đây?
Lẽ nào mình phải gạt bỏ lòng tự trọng xin lỗi Cận Tri Thận?
Cô ta không muốn làm vậy chút nào, thậm chí còn nuôi hy vọng biết đâu vẫn còn cách khác?