Bé Cưng Tinh Quái - Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành

Tối hôm đó, Cận Tri Thận về đến nhà, thấy Lý Viện Viện cũng ở đây, mặt anh sa sầm, dứt khoát xoay người rời đi.

Lý Viện Viện thấy thế, sắc mặt tức khắc trở nên cực kỳ khó coi.

“Tri Thận, con đi đâu đấy?” Bà Cận đuổi theo.

“Về nhà.” Cận Tri Thận cũng không nhìn mẹ mình mà chỉ lạnh lùng nói ra hai chữ.

Lúc đi đến cửa, vừa hay Cận Tri Dực cũng trở lại.

Anh ta trông thấy anh mình đi ra thì hỏi với vẻ khó hiểu: “Anh, giờ này rồi anh còn định đi đâu nữa?”

Cận Tri Thận không trả lời, trực tiếp vòng qua anh ta đi ra ngoài.

Cận Tri Dực không biết chuyện gì xảy ra, lập tức ngăn lại bà Cận đang định đuổi theo ra ngoài: “Mẹ, anh con sao thế ạ?”

“Đừng kéo mẹ.”

Bà Cận hất tay anh ta ra, cũng không thèm trả lời thằng hai nhà mình mà nhanh chóng đuổi theo đứa lớn.

“Sao thế nhỉ?”

Cận Tri Dực cau mày bực bội.

Đến khi vào trong nhà mình thấy Lý Viện Viện trong phòng khách, anh ta mới hiểu ra.

Hóa ra mẹ anh ta chưa từ bỏ ý định, vẫn muốn giới thiệu phụ nữ cho anh, trai anh ta.

Anh ta bĩu môi, xem chừng lần này lại phí công vô ích rồi.

“Cận Tri Thận, con đứng lại!”

Dù sao bà Cận cũng đã lớn tuổi, vừa đuổi theo vài bước đã thở hổn hển, vì vậy bà hét lên với Cận Tri Thận ở phía xa.

Cận Tri Thận nghe lời bà, dừng chân lại.

Bà Cận bước nhanh tới trước mặt anh, trừng mắt với vẻ bất mãn: “Tri Thận, con có ý gì hả?”

Cận Tri Thận im lặng.

Bà Cận hít sâu một hơi, dằn lại cơn giận dữ trong lòng và nói một cách, ôn tồn: “Đã lâu con không về ăn cơm với mẹ và ba con rồi, thế nên hôm nay mẹ mới gọi con về nhà.”

Quả thật vì chuyện của Tiêu Tiêu mà mấy ngày nay anh đã lạnh nhạt với ba mẹ và con mình.

Vì thế Cận Trỉ Thận nói: “Mẹ, ăn cơm với ba mẹ thì không sao, nhưng với người phụ nữ kia thì không được.”

“Viện Viện là khách mẹ mời đến.”

“Khách?” Cận Tri Thận giễu cợt: “Mẹ, con nói rồi, đời này con chỉ cần một mình Giang Tiêu Tiêu, con sẽ không để mắt đến những người khác đâu.”

Vừa nhắc đến Giang Tiêu Tiêu là lửa giận của bà Cận bị khơi lên ngay lập, tức: “Giang Tiêu Tiêu, Giang Tiêu Tiêu, rốt cuộc người phụ nữ có gì tốt chứ? Nó có ưu tú như Viện Viện, có ưu tú như Khinh Ngữ không?”

Đôi mắt tối đen của Cận Tri Thận nhìn thẳng vào bà, anh gắn từng chữ: “Trong mắt con, cô ấy tốt hơn bất kỳ người phụ nữ nào khác.”

“Chẳng lẽ dù nó từng sinh con với người khác, con cũng chấp nhận được ư?”.

Đây là điều mà bà Cận không chấp nhận được nhất, một người phụ nữ chỉ cần từng sinh con, từng kết hôn thì dù có tốt đến mấy cũng không được, Dù thế nào nhà họ Cận cũng sẽ không chấp nhận một người con dâu có quá khứ như vậy.

“Mẹ, mẹ đừng quên con cũng có con.”

“Hai chuyện này không giống nhau!” Bà Cận hừ lạnh: “Con là đàn ông, nó là phụ nữ, làm sao có thể so sánh được với nhau.”

Bởi vì bà là mẹ mình nên dù bà làm gì, nói gì, anh đều lựa chọn chịu đựng, nhưng bây giờ anh bắt đầu không chịu đựng được nữa.

Từng câu từng chữ của bà đều đang cố tình đánh giá hạ thấp Tiêu Tiêu.

Tiêu Tiêu là người mà anh yêu nhất, anh tuyệt đối không cho phép người khác hạ thấp cô, dù người đó là mẹ, mình.

“Mẹ, mẹ cũng là phụ nữ, tại sao cứ phải nhằm vào Tiêu Tiêu như vậy?”

“Mẹ…”

Bà Cận bị anh chặn họng, nhất thời không nói nên lời, cuối cùng bà chỉ có thể lặp lại ý của mình: “Dù sao mẹ cũng sẽ không chấp nhận đứa con gái đó, nó đừng hòng bước vào cửa nhà họ Cận.”

Cận Tri Thận tức giận đến mức bật cười: “Được thôi. Cô ấy không thể bước vào cửa nhà họ Cận, vậy thì con ra khỏi nhà họ Cận là được.”

Bà Cận nghe anh nói thể thì hoảng sợ: “Con có ý gì?”

“Ý trên mặt chữ”

Cận Tri Thận không muốn tiếp tục tranh luận về việc này với mẹ mình nữa, anh dứt khoát vòng qua bà, đi về phía xe của mình đỗ gần đó.

“Tri Thận…” Bà Cận muốn đuổi theo hỏi cho ra nhẽ, nhưng lại bị Cận Tri Dực ngăn cản.

“Mẹ, mẹ đừng đi. Mẹ mà còn đuổi theo sẽ chỉ chọc giận anh con thôi.”

Bà Cận cực kỳ giận dữ: “Tri Dực, rốt cuộc anh con có ý gì? Lẽ nào nó muốn ở rể nhà họ Giang à?”

Cận Tri Dực cũng nghe được lời Cận Tri Thận vừa nói, nói thật anh ta khá ngạc nhiên.

Với tính cách của anh trai anh ta, chuyện này không phải không có khả năng xảy ra.

“Mẹ à, mẹ đừng dồn ép quá mức, mọi việc cứ thuận theo tự nhiên đi.’ Lời khuyên của anh ta cũng không dập tắt được lửa giận của bà Cận, trái lại còn bùng lên dữ dội hơn.

“Thuận theo tự nhiên? Chẳng lẽ cứ để nó kết hôn với người phụ nữ đó à? Con cảm thấy một người như thế xứng với anh con ư?”

Thấy bà Cận kích động như vậy, Cận Tri Dực vội nói: “Mẹ à, mẹ nổi giận với con cũng vô ích thôi. Mẹ cũng không phải không biết tính anh con, anh ấy đã khăng khăng chuyện gì thì ai có thể thay đổi được đâu?”

Chính vì nguyên nhân này nên bà Cận mới có thể tức giận như thế.

Nếu để con trai cả của mình cưới người phụ nữ kia thật thì nhà họ Cận sẽ trở thành đề tài câu chuyện lúc trà dư tửu hậu cho giới thượng lưu mất.

Bà bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ cũng không sao, nhưng cứ nghĩ đến việc Tiểu Bảo cũng sẽ bị người ta đàm tiếu sau lưng là bà không chịu đựng được.

“Không được!” Bà Cận lắc đầu: “Mẹ phải ngăn cản hai đứa nó ở bên nhau.”

“Mẹ, sao mẹ cứ cố chấp như vậy thế?” Cận Tri Dực nhìn bà với ánh mắt bất đắc dĩ.

“Sau này con sẽ hiểu sự cố chấp của mẹ là việc tốt.”

Cận Tri Dực dở khóc dở cười: “Mẹ, con chỉ biết mẹ cứ tiếp tục cố chấp như thế thì sẽ mất đi anh-con thôi.

Hơn nữa Giang Tiêu Tiêu có gì không được chứ? Người ta vừa đẹp vừa tài năng, lại còn hiếu thuận, chẳng phải rất tôt hay sao?”

“Chỉ bằng việc nó từng sinh con thì những điều kiện khác tốt đến mấy cũng vô ích.”

Cận Tri Dực hít sâu một hơi: “Mẹ, mẹ có từng nghĩ cô ấy chưa kết hôn mà đã sinh con là có nguyên nhân gì không?”

“Dù là nguyên nhân gì, chưa kết hôn mà đã có con là không được.”

Được rồi, dù sao mẹ anh ta ngoan cố như vậy đấy.

“Mẹ à, con nhắc nhở mẹ trước một câu, làm việc gì cũng một vừa hai phải thôi. bằng không mẹ sẽ hối hận đấy.”

“Nếu mẹ để anh con lấy người phụ nữ kia thì mẹ mới hối hận.”

Bà Cận hoàn toàn không nghe lọt lời khuyên của anh ta, bà trừng anh ta với ánh mắt hung ác rồi giận dữ đi vào trong nhà.

Cận Tri Dực sờ mũi đây khó xử, dù sao kết quả cuối cùng cũng quá rõ ràng rồi.

Anh của anh ta tuyệt đối sẽ cưới Giang Tiêu Tiêu.

Cận Tri Thận vừa trở lại nhà mình thì Tiểu Bảo gọi điện đến.

“Ba ơi, không phải ba muốn đến nhà ông ba nội ăn cơm sao ạ?”

Nghe được giọng nói non nớt của Tiểu Bảo, tâm trạng của Cận Tri Thận mới khôi phục lại một chút.

“Hôm khác ba sẽ đến.”

“À „ Tiểu Bảo im lặng một lúc rồi mới nói tiếp: “Ba ơi, con nhớ mẹ.”

Cận Tri Thận cảm thấy rất khó chịu: “Ba cũng nhớ mẹ.”

Giọng nói của anh hơi khàn khàn, giống như đang ngầm chịu đựng cái gì đó.

“Vậy ba gọi điện bảo mẹ mau mau trở về, được không ạ? Nói là Tiểu Bảo nhớ mẹ lắm”

HI “

Đầu dây bên kia vang lên tiếng người giúp việc gọi Tiểu Bảo đi ăn cơm, bé vội vàng dặn lại một lần nữa: “Ba nhất định phải gọi cho mẹ nhé.”

“Ba nhớ rồi.”

Tiểu Bảo nghe thấy anh đồng ý mới hài lòng cúp máy.

Cận Tri Thận câm điện thoại di động, nở nụ cười đắng chát. Anh không hề biết Tiêu Tiêu đang ơ đâu, làm sao gọi điện thoại cho cô được chứ?

Ném điện thoại lên bàn, anh ngồi xuống ghế sô pha, ngửa đầu, nhắm mắt lại, che giấu nét buồn bã trong mắt.

Tiêu Tiêu, rốt cuộc em đang ở đâu?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui