Bé Cưng Tinh Quái - Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành

Nếu không phải lần này Tiểu Bảo bị bắt cóc thì có lẽ Giang Tiêu Tiêu sẽ không trở lại thành phố Cẩm, và bọn họ cũng sẽ không đoàn tụ.

Cô cũng không biết nên đối mặt với anh như thế nào.

Nghĩ đến đây, Giang Tiêu Tiêu không nhịn được mà mỉm cười, có lẽ đây chính là điều mà người ta gọi là tạo hóa trêu ngươi.

Có bài học lần này, chỉ sợ cô muốn rời đi sẽ rất khó khăn.

Cận Tri Thận có rất nhiều điều muốn hỏi cô, nhưng cuối cùng anh vẫn không mở miệng.

Chỉ cần cô trở lại, kỳ thực không còn quan trọng nữa cả.

“Anh đi gọi bác sĩ." Cận Tri Thận nói.

Giang Tiêu Tiêu gật đầu: “Vâng."

Nhìn anh đi ra ngoài, Giang Tiêu Tiêu mới nhắn mày, đau quá!

Bây giờ nghĩ lại tình cảnh nguy hiểm lúc đó, cô không kìm được nỗi sợ hãi trong lòng,

Không biết nên vui mừng vì đối phương bắn không chuẩn, hay vui mừng vì bản thân mạng lớn, một phát súng bắn sượt qua cánh tay, tuy đau nhưng cũng chỉ bị thương da thịt.

Một phát súng khác bắn trúng bả vai, lúc đó cô vội vàng chạy trốn nên không cảm thấy đau đón, thể nhưng bây giờ hơi nhúc nhích cơ thể là đau đến mức chảy nước mắt.

Thật ra cô cảm thấy may mắn hơn cả là Tiểu Bảo bình yên vô sự.

Nếu như Tiểu Bảo có chuyện gì thì đời này cô cũng không thể tha thứ cho mình.

Đang suy nghĩ về Tiểu Bảo, một tiếng hô đầy vui sướng bỗng vang lên.

"Mẹ!"

Cô lập tức quay đầu sang thì thấy một bóng dáng nhỏ bé chạy về phía mình.

Là Tiểu Bảo.

Lúc bé sắp bổ nhào lên người cô thì Cận Tri Thận đi theo sau nhanh tay xách cổ áo bé lên.

“Cẩn thận chút nào! Mẹ con đang bị thương đấy!"

Cận Tri Thận nói với giọng nghiêm nghi

Tiểu Bảo xìu xuống ngay lập tức, nụ cười trên mặt tắt ngấm, nhưng bé cũng biết mình làm sai, bĩu môi đứng bối rối ở đó.

Giang Tiêu Tiêu thấy vậy, bèn giơ cánh tay không bị thương lên gọi bé: “Tiểu bảo, tới đây nào."

Tức thì Tiểu Bảo vui vẻ ra mặt, bé chạy lên trước, đôi mắt to tròn, trong veo như nai con nhìn cô chằm chằm.

Giống như sợ chỉ cần chớp mắt một cái là cô sẽ biến mất.

"Tiểu Bảo lại cao hơn rồi." Giang Tiêu Tiêu xoa đầu bé, mỉm cười dịu dàng.

"Mẹ ơi, mẹ đã đi đâu vậy? Tại sao mẹ lại lâu về nhà thế?”

Nhớ đọc truyện trên .net để ủng hộ team!

Nhìn dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên của Tiểu Bảo, nhất thời Giang Tiêu Tiêu không biết nên trả lời như thế nào.

Tiểu Bảo bĩu môi, nói với giọng tủi thân: “Ba và chú đều nói mẹ đi công tác, nhưng mà cô hư nói là mẹ không cần con và ba nữa."

Cô hư?

Giang Tiêu Tiêu cau mày: “Cô hư nào?"

Cận Tri Dực cũng hỏi: “Tiểu Bảo, là cô hư nào nói với cháu như thế?"

"Cô Tô đó ạ."

Nghe được câu trả lời này, Giang Tiêu Tiêu và Cận Tri Dực nhìn nhau.

Nói thật, không ngoài dự đoán.

"Tô Uyển Ương đúng là quá đáng, sao lại nói những lời như thế với một đứa trẻ chứ?” Cận Tri Dực tức giận nói.

Giang Tiêu Tiêu nhướng mày, về Tô Uyển Ương, cô cũng chẳng muốn nói gì nữa.

Biết rõ Tiểu Bảo quan tâm cô mà cô ta vẫn nói ra những điều làm Tiểu Bảo đau lòng.

Ngay cả một đứa bé cô ta cũng có thể đối đãi như thế, thật sự không biết cô ta còn có thể làm ra

Tuy cô buộc phải làm vậy nhưng trong lòng vẫn thấy rất áy náy.

"Tiểu Bảo, xin lỗi con, đều tại mẹ. Nếu mẹ không..."

Giang Tiêu Tiêu nghẹn ngào, nói không ra lời.

Tiểu Bảo lắc đầu thật mạnh: “Mẹ, không phải lỗi của mẹ, là do cô hư đó làm sai."

“Đúng vậy, là tại Tô Uyển Ương.” Cận Tri Dực phụ họa: “Chị dâu, không phải lỗi của chị mà."

Giang Tiêu Tiêu khẽ gật đầu: “Dù thể nào Tiểu Bảo cũng là vì đi tìm tôi nên mới xảy ra chuyện, tôi không thể chối bỏ trách nhiệm."

"Chị dâu.."

"Không liên quan đến em."

Cận Tri Thận đi vào, ngắt lời Cận Tri Dực.

Giang Tiêu Tiêu nhìn về phía anh, bỗng chạm vào ánh mắt sâu thẳm của anh, trái tim cô hoảng hốt.

Cận Tri Thận bước lại gần, đôi mắt xoáy sâu vào cô: “Anh không muốn em đổ lỗi của lên người mình, chuyện này không liên quan đến em.”

"Tri Thận.."

Trái tim Giang Tiêu Tiêu đau xót, đôi mắt cũng đỏ hoe.

Tại sao anh luôn tha thứ cho cô, luôn dịu dàng với cô như thế?

Không đáng chút nào.

Cân Tri Thận cầm tay cô, rồi quay đầu nói với bác sĩ đứng phía sau: “Nhờ bác sĩ.”

Bác sĩ kiểm tra tổng quát cho Giang Tiêu Tiêu rồi kiểm tra vết thương, sau đó cười nói với Cận Tri Thận: “Cơ thể của vợ anh không có gì đáng ngại nữa..."

Vợ?

Giang Tiêu Tiêu trợn tròn mắt, theo bản năng muốn lên tiếng thanh minh.

Ngay lập tức cô cảm giác Cận Tri Thận véo bàn tay cô.

Cô ngước mắt lên nhìn dáng cằm nghiêm nghị của anh, khẽ nhíu mày, anh... không muốn cô phủ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui