Giang Tiêu Tiêu kiên nhẫn dạy Tiểu Bảo vẽ tranh, không phát hiện có người vào phòng.
"Bây giờ chúng ta tô màu cho mặt trời trước."
Cô chăm chú tìm bút màu thích hợp cho Tiểu Bảo, mà Tiểu Bảo ngồi bên cạnh cô lơ đãng quay đầu thì trông thấy người đàn ông phía sau.
Bé giật mình: "Ba, sao ba lại ở đây?" Giang Tiêu Tiêu nhanh chóng nhìn sang, tức thì trông thấy Cận Tri Thận đang mỉm cười dịu dàng nhìn họ.
"Anh vào lúc nào thế?" Cô hỏi.
"Được một lúc rồi" Giang Tiêu Tiêu nhíu mày: "Sao anh không lên tiếng?" Cận Tri Thận bật cười: "Hai mẹ con chăm chú quá nên anh không muốn quấy rây”
Nhất là trông thấy một lớn một nhỏ cùng ngôi vẽ tranh với nhau, hình ảnh rất đỗi ấm áp khiến anh không nỡ phá hỏng.
"Ba ơi, ba xem bức tranh mẹ dạy con vẽ này!" Tiểu Bảo lấy tranh cho ba xem như hiến vật quy.
Bức tranh vẽ một bãi cỏ, trên bãi cỏ có ba người gồm hai người lớn và một đứa trẻ.
Họ nắm tay nhau, ai nấy đều tươi cười rạng rỡ.
Ánh mắt Cận Tri Thận dịu dàng như sắp tan thành nước.
"Bức tranh này vẽ chúng ta phải không?”
Cận Tri Thận hỏi.
"Vâng ạ" Tiểu Bảo gật đầu thật mạnh, sau đó chỉ vào nhân vật trong bức tranh: "Đây là ba, đây là mẹ, còn đây là con" "Vẽ đẹp lắm”
Được ba khen ngợi, Tiểu Bảo cười híp cả mắi.
"Ba ơi, mẹ nói bức tranh này tên là 'Gia đình hạnh phúc' đấy" Giang Tiêu Tiêu thấy Tiểu Bảo nói ra chuyện này, gương mặt nóng bừng lên, cuống quít giải thích: "Em không biết Tiểu Bảo vẽ chúng ta nên em..."
Cận Tri Thận không nhịn được bật cười thành tiếng khi thấy cô sốt sảng giải thích nhưng lại không thể giải thích rõ ràng được, thành ra dáng vẻ cực kỳ chán nản: "Tiêu Tiêu, lẽ nào em không cảm thấy chúng ta là gia đình hạnh phúc hay sao?”
"Em...
Thật ra...
Giang Tiêu Tiêu cũng không biết vì sao mình lại muốn giải thích.
Hỏng bét rôi! "Có phải em cảm thấy không chân thực đúng không?”
Cận Tri Thận chăm chú nhìn cô.
Giang Tiêu Tiêu khẽ gật đầu.
Cận Tri Thận đặt tay lên đỉnh đầu cô xoa nhẹ, giọng nói cực kỳ dịu dàng: "Tiêu Tiêu à, anh và Tiểu Bảo đều ở đây, tất cả đều là sự thật."
"Em biết" Có điều cô cảm thấy niềm hạnh phúc này rất không chân thực, dường như chỉ cần sơ sẩy một chút thôi là sẽ tan biến ngay.
Tiểu Bảo nhào vào lòng cô: "Mẹ ơi, con và ba sẽ luôn ở bên cạnh mẹ" Giang Tiêu Tiêu mỉm cười ôm lấy bé: "Mẹ cũng sẽ luôn ở cạnh hai ba con”
//
- -------------------