Vào phòng bệnh, Giang Tiêu Tiểu mời Lục Tranh ngồi xuống rồi rót nước cho anh.
“Cảm ơn.” Lục Tranh nhận cốc nước, do dự một chút rồi mới mở miệng: “Tiêu Tiêu, thật ra hôm nay anh đến đây là có một chuyện khác phải nói cho em biết.”
Giang Tiêu Tiêu cũng thấy được sự chần chừ của anh ấy khi nãy.
Vì vậy cô cười nói: “Đàn anh, có chuyện gì anh cứ việc nói thẳng”
“Ừm.” Lục Tranh cân nhắc cách diễn đạt: “Là thế này, thật ra hôm nay anh mới đi công tác ở nước ngoài về, vừa biết chuyện của em là anh đến đây thăm em luôn, chưa kịp về công ty.
“Cảm ơn anh quan tâm.” Giang Tiêu Tiêu rất cảm động.
“Anh nói chuyện này không phải để em cảm ơn anh.” Lục Tranh có vẻ ảo não, anh ấy khẽ thở dài, rồi nói tiếp: "Chuyện thật sự anh muốn nói là, công ty của anh có hợp tác với một công ty nước ngoài, đối phương có một sản phẩm mới sắp đưa ra thị trường, muốn quảng cáo tạo tiếng tăm.”
“Phương án thiết kế quảng cáo của công ty anh, bọn họ không hài lòng, Rồi anh đưa các tác phẩm của em trước đây cho bọn họ xem, thế nên..
Nói đến đây, Lục Tranh dừng lại.
Có lẽ Giang Tiêu Tiêu cũng đoán được là chuyện gì.
“Chẳng lẽ bọn họ muốn em có thể
giúp bọn họ thiết kế?” Cô hỏi thử.
Lục Tranh mỉm cười: "Tiêu Tiêu, em thông minh lắm. Là như thế đấy, bọn họ muốn em xây dựng phương án quảng cáo cho bọn ho."
Nói đến đây, Lục Tranh lập tức bổ sung: “Đương nhiên, nếu em không muốn cũng có thể từ chối. Anh sẽ nghĩ cách khác.”
Giang Tiêu Tiêu cau mày suy nghĩ: “Không phải là em không muốn giúp. Có điều anh cũng biết tình huống của em bây giờ rồi đấy, có lẽ không giúp được gì rồi.
Tuy đã biết trước kết quả nhưng Lục Tranh vẫn không ngăn nổi sự thất vọng trong lòng mình.
Anh ấy hít sâu một hơi, cười nói:
Chương 320 Có mới là chủ mưu
“Đều tại anh chưa được sự đồng ý của em đã đưa phương án thiết kế của em cho họ xem.”
Giang Tiêu Tiêu không nhịn được mà nở nụ cười.
Lục Tranh ngỡ ngàng: “Tiêu Tiêu, sao thế?”.
“Anh à, thật ra em đùa anh thôi.” Giang Tiêu Tiêu tươi cười nhìn anh ấy.
“Đùa anh?” Lục Tranh vẫn mù mịt.
“Từ khi trở lại từ thành phố Nam em vẫn luôn ở nhà nghỉ ngơi, mỗi ngày hết ăn lại ngủ, rảnh rỗi đến mức sắp phát bệnh luôn rồi, chỉ mong có việc mà làm thôi."
Lục Tranh nhíu mày: “Vậy nên ý em là
//