Tô Uyển Ương từ chối không nhận tội.
“Đã đến nước này rồi mà tại sao cô ta vẫn không chịu nhận tội?”
Giang Tiêu Tiêu không thể hiểu được rốt cuộc Tô Uyển Ương đang nghĩ gì.
Hiện tại Lý Minh đã khai ra hết, cảnh sát cũng xác nhận đúng là cô ta sai khiến, nhưng cô ta vẫn kiên quyết không nhận tội.
“Cái này chị hỏi anh em ấy”
Cận Tri Dực vừa đút nho vào trong miệng vừa nhìn Cận Tri Thận đang đứng cạnh cửa sổ.
“Thế là sao?”
Giang Tiêu Tiêu không hiểu.
Cận Tri Dực nuốt quả nho trong miệng xuống rồi mới thong thả nói: “Chỉ cần Tô thị không khôi phục như bình thường, Tô Uyển Ương sẽ không nhận tội.”
Thì ra là như vậy.
Giang Tiêu Tiêu suy nghĩ một lát, sau đó hỏi: “Tri Thận, vậy anh định làm gì?”
Nghe cô hỏi, Cận Tri Thận quay đầu lại, khuôn mặt điển trai không máy may dao động, anh trả lời một cách bình tĩnh: “Cô ta sẽ nhận tội”
Cô ta sẽ nhận tội ư? Anh ấy chắc chắn vậy sao? Hay là anh ấy định tha cho Tô thị? Trong lòng Giang Tiêu Tiêu có rất nhiều nghi vấn, muốn hỏi cho rõ nhưng chưa kịp hỏi thì anh đã hỏi lại cô: “Em muốn xuất viện không?”
Đề tài thay đổi quá nhanh, Giang Tiêu Tiêu đứng hình vài giây mới phản ứng lại được, cô kích động hỏi: “Em có thể xuất viện à?”
“Ừ”
“Vậy thì tốt quá! Em muốn xuất viện, bằng không cứ ở lại đây nữa em sẽ mọc nấm lên mất”
Vừa nghĩ đến việc có thể xuất viện, Giang Tiêu Tiêu cười tít mắt.
“Chị dâu có thể xuất viện rồi, thế còn em thì sao?”
Cận Tri Dực tủi thân, anh ta không muốn ở lại bệnh viện một mình, nhàm chán lắm.
“Chú vẫn phải ở lại một thời gian nữa”
“Không muốn đâu!”
Cận Tri Dực kêu rên: “Em cũng muốn xuất viện, không muốn ở đây nữa đâu”
“Thật ư?”
Giang Tiêu Tiêu nhìn anh ta với ánh mắt nghỉ ngờ: “Anh nỡ bỏ lại cô y tá ở đây mà về à? Chẳng phải ngày nào anh cũng trò chuyện với người ta rất vui vẻ hay sao?”
Cận Tri Dực bĩu môi, xấu hổ nói: “Đó là trò tiêu khiển thôi”
“Trò tiêu khiển? Tôi thấy ngược lại ấy chứ, có lẽ ngày anh xuất viện có thể sẽ mang về cho cô một người con dâu rôi”
Giang Tiêu Tiêu cười nhạo anh ta.
Con dâu? Vừa có điều gì đó chợt hiện lên trong mắt Cận Tri Dực, anh ta nhỏ giọng lẩm bẩm: “Người tôi thích đã thành vợ người khác rồi, tôi không thèm ai ở đây”
“Anh nói cái gì?”
Giang Tiêu Tiêu nghe không rõ.
“Không có gì”
Cận Tri Dực quay đầu nhìn anh mình: “Anh, anh dẫn chị dâu đi thu xếp hành lý đi, Một mình em ở đây cũng được rồi”
“Chú chắc mình ở một mình được chứ?”
Cận Tri Thận nhìn anh ta với ánh mắt nghi ngờ..
“Em có thể gọi y tá giúp đỡ”
“Vậy có việc gì thì gọi điện cho anh”
Cận Tri Thận dẫn Giang Tiêu Tiêu đi, trong phòng bệnh bỗng chốc chỉ còn lại một mình Cận Tri Dực, tức khắc trở nên vô cùng yên tĩnh.
Anh ta nhìn xung quanh, trên mặt toát ra vẻ cô đơn, khóe môi khẽ cong lên thành một nụ cười tự giễu.
“Anh Cận”
Bỗng nhiên, một giọng nói trong trẻo vang lên ngoài cửa.
Cận Tri Dực quay đầu sang, là y tá không thạo cảm ống kim tiêm lần trước.
Gọi là...
gọi là gì nhỉ?
//
- -------------------