Trước cửa biệt thự, một chiếc xe Bentley màu đen dừng lại, một bóng dáng nhỏ bé nhảy xuống từ ghế sau rồi chạy ngay vào trong biệt thự, thậm chí không thèm đóng cửa lại.
Tiểu Bảo hỏi quản gia với khuôn mặt đỏ bừng: “Ông quản gia ơi, mẹ con đâu ạ?”
“Cô ấy ở trên tầng”
Nghe được đáp án, bé tung tăng chạy lên tầng.
“Cậu chủ nhỏ, cậu đi chậm một chút, cẩn thận kẻo ngã”
Quản gia nhìn bóng dáng nhỏ bé ấy chạy lên tâng, thầm kinh hãi, vội vàng đuổi theo.
Nếu bé ngã thì ông ấy không gánh nổi trách nhiệm đâu.
“Mẹ ơi!" Tiểu Bảo đẩy cửa phòng Giang Tiêu Tiêu ra, nhưng trong phòng không có ai cả.
“Mẹ đâu rồi ạ?”
Bé quay đầu nhìn quản gia đuổi đến nơi.
“Ở phòng đọc”
Quản gia chưa nói xong thì Tiểu Bảo đã chạy về phía phòng đọc.
“Mẹ!”
Người chưa thấy đâu mà tiếng đã đến trước, Giang Tiêu Tiêu cả kinh, vội vàng xuống khỏi đùi Cận Tri Thận.
Tiểu Bảo chạy vào phòng đọc, thấy ngay Giang Tiêu Tiêu, mặt bé sáng bừng lên, lập tức chạy ào tới nhào vào trong lòng cô.
Dạo này bé con tại tăng cân, Giang Tiêu Tiêu lùi về sau một bước mới đỡ được bé.
“Mẹ ơi, cuối cùng mẹ cũng về rồi”
Tiểu Bảo tựa vào lòng cô rồi ngẩng mặt lên, đôi mắt to tròn sáng lấp lánh vì quá đỗi vui mừng.
“Tiểu Bảo có nhớ mẹ không nào?”
Giang Tiêu Tiêu véo má bé, cười hỏi.
“Nhớ ạ!”
Nói rất to, rất rõ.
Giang Tiêu Tiêu vui lắm, nụ cười trên mặt cô cũng rạng rỡ hơn.
“Mẹ cũng rất nhớ Tiểu Bảo”
Cô dịu dàng nói.
Không biết có phải bởi vì sảy thai không mà cô càng thêm yêu thương Tiểu Bảo, tình thương này ngẩm vào tủy xương.
Giống như bé là đứa con do cô sinh ra vậy.
Nghĩ đến đây, trong mắt cô thoáng hiện nét đau thương.
Chắc hẳn đứa bé ấy cũng cao như Tiểu Bảo rồi.
Tiểu Bảo vẫn còn là trẻ con, không nhận ra được sự khác thương của cô, bé bỏ cặp sách trên lưng xuống sàn nhà rồi ngồi xổm xuống lục lọi.
“Tìm được rồi!" Bé lấy từ trong cặp ra một tờ giấy cỡ A4 rồi giơ lên cao như hiến vật quý.
“Mẹ, mẹ xem này, là giấy khen đó”
Trong giọng nói của bé cất giấu sự mong đợi.
Giang Tiêu Tiêu vội cất những suy nghĩ kia đi, cô nhận lấy giấy khen trong tay bé và nhìn, rồi trợn tron hai mắt đầy ngạc nhiên xen lẫn vui mừng: “Giải nhất?”
“Vâng, là bức tranh mẹ dạy con vẽ đạt giải thưởng đó”
Khuôn mặt của Tiểu Bảo tràn đầy vẻ kiêu hãnh.
“Thế ư?”
Giang Tiêu Tiêu vui vẻ hôn má bé, sau đó xoa đầu bé và nói: “Tiểu Bảo nhà chúng ta giỏi quá đi mất”
Cô nghiêng người, đưa giấy khen cho Cận Tri Thận vẫn luôn không nói gì từ nãy đến giờ: “Anh mau xem này, Tiểu Bảo giành được giải thưởng đấy”
Ngay sau đó Tiểu Bảo bỗng nói: “Thì ra ba cũng ở đây ạ”
Giang Tiêu Tiêu:...
Hóa ra bé không chú ý đến ba mình.
Cô nhìn về phía Cận Tri Thận với ánh mắt thương hại, sắc mặt của anh không mảy may dao động, không nhìn ra được tâm trạng của anh lúc này.
Anh khẽ nhướng mày: “Không muốn được thưởng à?”
Vừa nghe có thưởng, Tiểu Bảo lập tức
//