“Thưa cô, tôi không có ý này, là vì kích cỡ của kiểu dáng này thật sự không phù hợp với con của cô”
Nhân viên bán hàng kiên nhẫn giải thích.
Nhưng đối phương không nghe lọt tai mà vẫn la hét một cách ngang ngược: “Tôi mặc kệ, tôi muốn bộ đó”
Người phụ nữ mập mạp trợn mắt nhìn nhân viên bán hàng: “Cô có lấy nó ra không? Không lấy thì gọi chủ cửa hàng của cô ra đây, tôi sẽ bảo cô ta đuổi việc cô!”
Nhân viên bán hàng không thể làm gì khác hơn là đưa bộ quần áo duy nhất kia cho người phụ nữ béo.
“Xin lỗi, thưa cô, cô có thể xem những món đồ khác”
Nhân viên bán hàng mim cười áy náy với Giang Tiêu Tiêu.
Giang Tiêu Tiêu lắc đầu: “Không sao, cô cứ làm việc của mình đi”
Cô nhìn người phụ nữ mập mạp kia rồi xoay người đi đến khu thử đồ.
Quả thật bộ quần áo đó rất đẹp, cũng rất thích hợp với Tiểu Bảo, chỉ tiếc cô chậm một bước, đồng thời cũng tiếc cho sự dụng công của nhà thiết kế.
Như lời nhân viên bán hàng đã nói, kích cỡ của bộ quân áo đó đúng là quá nhỏ so với con trai của người phụ nữ mập mạp, hơn nữa không phải chỉ nhỏ hơn một cỡ.
Có thể tưởng tượng ra bộ quần áo đó sẽ bị lãng phí như thể nào.
Thật là đáng tiếc.
Giang Tiêu Tiêu thầm thở dài.
“Mẹ ơi”
Nghe được tiếng gọi, Giang Tiêu Tiêu ngẩng đầu lên nhìn, tức khắc hai mắt sáng lên.
Tiểu Bảo đã thay quần áo xong, bé đứng đó, trên gương mặt trẻ con là nụ cười xán lạn.
Rõ ràng chỉ là áo sơ mi và quần bò đơn giản, nhưng bé mặc vào trông giống như trang phục được đặt may riêng của nhãn hiệu lớn, không chỉ xinh đẹp mà còn rất phong cách.
Đặc biệt là màu xanh lam nhạt làm tôn lên làn da trắng nõn của bé.
“Đẹp không mẹ?”
Tiểu Bảo hỏi.
Giang Tiêu Tiêu hoàn hồn, cười nói: “Đẹp lắm”
“Thật không ạ?”
Tiểu Bảo xoay một vòng, đứng trước gương quan sát bộ quần áo mình đang mặc một cách vui vẻ.
Giang Tiêu Tiêu nhìn bé, không kìm lòng được mà cảm thán: Quả nhiên là con trai của Tri Thận.
Mắc áo trời sinh.
“Vậy con muốn bộ này”
Tiểu Bảo chỉ vào bộ quân áo đang mặc.
“Được, vậy lấy bộ này”
Giang Tiêu Tiêu gật đầu: “Thế con có muốn thử cái khác nữa không?”
“Muốn ạ”
Sau đó Tiểu Bảo lại thử vài bộ quần áo nữa, bộ nào bé mặc trông cũng đẹp, còn đẹp hơn cả người mẫu nhí trên tấm áp phích dán trên tường.
Chẳng biết từ bao giờ khách trong cửa hàng đã đông hơn.
Nhiều người đi ngang qua cửa hàng thì thấy quần áo Tiểu Bảo mặc thử, thế là bị hấp dẫn vào đây.
“Cậu bé này xinh đẹp thật đấy”
Có người cảm thán.
“Đúng vậy, ngày nào tôi cũng đi qua nơi này, quần áo trên giá đều là kiểu phổ thông, nhưng cậu bé này mặc vào trông đẹp thật đấy, quả nhiên là lụa đẹp vì người.”
“Con tôi cũng đẹp như thế này thì tốt quá”
Giang Tiêu Tiêu nghe được những lời khen ngợi này, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ, nhưng cảm giác bị vây xem thật sự không dễ chịu chút nào.
Vì vậy cô nói với Tiểu Bảo: “Con đi thay đồ đi, chúng ta đi trả tiền rồi đi tìm ba con”
Cận Tri Thận dẫn bọn họ đến khu thời trang trẻ con xong thì rời đi, bảo là chút việc phải xử lý.
“Vâng ạ”
Tiểu Bảo xoay người, đang định đi đến phòng thử đồ thì bỗng nhiên, một bóng đen chạy đến trước mặt và chặn đường đi
//