Tiếng quát này đã thức tỉnh mọi người, Tống Thanh Uyển luống cuống nhảy xuống giường rồi đứng sang một bên, không biết phải làm sao.
Tiếng hét vừa rồi cũng làm Cận Tri Dực giật mình tỉnh giấc, anh ta uể oải đi từ sô pha đến bên giường, thản nhiên nói: “Ngủ thì ngủ thôi, có gì đâu mà kinh ngạc!”
“Xin lỗi anh Cận, đều tại tôi chăm sóc không chu đáo, thật lòng xin lỗi anh”
Lúc này Tống Thanh Uyển cũng đứng ra xin lỗi, cô ấy không ngờ hôm qua mình lại uống Say.
“Cô còn giữ được chuẩn mực của một người làm y tá không hả? Cô chăm sóc bệnh nhân kiểu này sao?”
“Nếu chuyện này đồn ra ngoài thì cô có biết sẽ ảnh hưởng thế nào đối với bệnh viện không hả?”
Mặc dù Tống Thanh Uyển đã đứng ra nhận lỗi nhưng bác sĩ và y tá trưởng vẫn tiếp tục lớn tiếng quở trách.
Tống Thanh Uyển cúi gãm, Cận Tri Dực không thích nhìn dáng vẻ túi thân của cô ấy nên đành đứng ra nói giúp.
“Được rồi, hai vị đừng nói nữa, hôm qua tôi yêu câu cô ấy ở lại cùng tôi.
Hơn nữa, lúc đó không phải giờ làm việc”
Anh ta vừa dứt lời, Tống Thanh Uyển lập tức quay sang lườm cháy mặt.
Anh ta nói vậy thì chẳng thà không nói còn hơn, đúng là càng bôi càng đen.
Cận Tri Dực đã lên tiếng nên bác sĩ và y tá cũng không khiển trách Tống Thanh Uyển nữa mà chỉ dặn dò thêm vài câu rồi rời đi.
Trước khi Tống Thanh Uyển đi, Cận Tri Dực còn nháy mắt với cô ấy.
Thấy vậy cô ấy bước vội ra ngoài.
Chưa đến nửa ngày sau, tin tức Tống Thanh Uyển ngủ trong phòng Cận Tri Dực đã lan truyên khắp bệnh viện, không chỉ có bác sĩ y tá xì xào mà ngay cả bệnh nhân cũng lôi chuyện này ra làm câu chuyện tán gẫu lúc rảnh rỗi.
Chiêu tối, bà Cận xách cơm dinh dưỡng đến thăm con trai.
Có điều khi đến bệnh viện, bà nghe được rất nhiều tin tức đáng kinh ngạc.
Bà Cận bước nhanh tới phòng bệnh của con trai út, muốn biết thực hư câu chuyện này đến đâu.
“Tri Dực, mẹ thấy cả bệnh viện đang đồn âm lên chuyện con và một cô y tá cùng ngủ trong phòng bệnh, chuyện này là thật hay giả vậy?”
Nghe bà Cận nói vậy, Cận Tri Dực không nhịn được phun cả cơm ra ngoài, vội giải thích: “Chuyện gì thế này! Mẹ à, sao mẹ lại tin cái tin đồn nhảm nhí như vậy!”
“Cô y tá đó chỉ là người chăm sóc con thôi, tối qua cô ấy không vui nên có uống chút rượu, sau đó say nên con đưa cô ấy vê đây.
Con đâu thể vứt một cô gái trẻ ngoài đường đúng không? Nhưng con thê là con không làm gì hết”
Bà Cận nghe vậy mới yên tâm.
Nghe đến đoạn cô y tá uống rượu, bà quay đầu hỏi con trai: “Cô y tá đó uống rượu, thế con có uống cùng người ta không?”
Cận Tri Dực cảm nhận được ánh mắt sắc như dao của mẹ, vội vàng thành thật: “Mẹ, con không uống rượu mà, con tự biết mình không được uống.
À phái rồi, anh trai con với chị dâu đâu, sao không thấy anh chị vào thăm con?”
Bà Cận nghe vậy cũng không buôn ngẩng đầu mà chỉ đáp: “Hai đứa nó đi du lịch rồi, Tiểu Bảo cũng đi”
Cận Tri Dực vừa ngạc nhiên vừa tủi thân, không ngờ hai người họ lại bỏ mặc mình
//