Giang Tiêu Tiêu cũng không từ chối, cả người mềm nhữn nép vào lòng anh, ngẩng đầu đáp lại một cách vụng về.
Cảm nhận được hành động của cô, Cận Trí Thận càng thêm kích động.
Nhịp thở đôn dập hơn, đầu lưỡi mạnh mẽ tiến vào khoang miệng cô, công thành đoạt đất, suýt thì nuốt luôn Giang Tiêu Tiêu vào bụng.
Nhiệt độ xung quanh tiếp tục tăng cao, chỉ cần cao thêm một chút nữa thôi là sẽ bốc cháy.
Dường như có gì đó sắp vượt quá tâm kiểm soát.
Đúng lúc này, trong phòng tắm vọng ra tiếng của Tiểu Bảo.
“Con tắm xong rồi!”
Cả hai người đều ngớ ra, Giang Tiêu Tiêu phản ứng nhanh chóng, vội đẩy anh ra.
Trong mắt Cận Tri Dực vẫn hừng hực lửa tình, vẻ bất đắc dĩ, ánh mắt sâu thẳm thắm khóa chặt Giang Tiêu Tiêu.
Sau đó anh hít sâu một hơi, đè nén sự kích động của bản thân.
Tiểu Bảo mặc đồ tắm nhỏ đi ra, bé ồ lên đầy kinh ngạc: “Mẹ ơi, mặt mẹ đỏ quá, môi cũng đỏ nữa”
Nói xong bé còn tiến lại gần nhìn kỹ.
Giang Tiểu Tiêu chỉ muốn tìm cái lỗ nào để chui xuống, đầu toát mồ hôi: “Tại trời nóng quá”
Cô đứng dậy đi lấy quần áo, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Em đi tắm đây”
Hai ba con đứng nhìn cô như con thỏ bị giật mình, chạy trối chết vào nhà tảm rồi khóa cửa cái cạch...
Tiểu Bảo nhìn gương mặt bình tĩnh của ba, bé khẽ đảo mắt rồi nói như người lớn: “Ba à, ba lại bắt nạt mẹ rồi Biểu cảm tỉnh ranh như đã nhìn thấu mọi chuyện.
Ánh mắt Cận Tri Thận lóe lên ý cười.
Giang Tiêu Tiêu trốn vào nhà tảm mà tim vẫn đập thình thịch.
Vừa nghĩ tới câu hỏi vừa rồi của Tiểu Bảo là cô lại muốn che mặt.
Ôi trời ơi, Tiểu Bảo ở ngay trong phòng tắm mà họ lại làm cái gì thế này! May mà bé vẫn còn nhỏ, không thì chắc cô điên mất.
Giang Tiêu Tiêu ngây ngốc trong phòng tắm nửa tiếng mới ra ngoài.
Đến khi Cận Tri Thận tắm xong đi ra cô đã chỉnh trang cho bản thân và Tiểu Bảo xong xuôi.
Tiểu Bảo mặc áo phông trắng phối với quần đùi nâu, chân đi dép xăng đan.
Giang Tiêu Tiêu thì mặc váy liền tới gối màu xanh lá cây.
Tóc sấy khô búi thành chỏm trên đỉnh đầu, trông vừa hoạt bát vừa đáng yêu.
Cả nhà ba người thay quần áo xong thì xuống dưới đi ăn cơm.
Tiểu Bảo đi ở giữa, một bên là ba một bên là mẹ, bé vui vẻ cười suốt.
Ba người vào nhà hàng dưới lầu gọi món.
Chơi cả buổi cũng đói rồi nên trong bữa ăn không ai nói chuyện mà chỉ tập trung ăn uống.
Giang Tiêu Tiêu đang ăn mải miết thì bỗng nhận thấy có một bàn tay tới gần.
Cô lập tức sững người.
“Ở đây bị dính tương này”
Ngón tay nhẹ nhàng lau khóe miệng cô.
“Ồ”
Mặt Giang Tiêu Tiêu lại bất giác đỏ ửng lên.
Tiểu Bảo cười trộm, ngẩng đầu nói: “Ba ơi
- -------------------