Trong một trung tâm thương mại lớn, một tổ hợp ba lớn một nhỏ vô cùng bắt mắt.
Đặc biệt là Tiểu Bảo, hôm nay bé được Giang Tiêu Tiêu cho ăn diện tỉ mỉ, trông vừa phong cách vừa đáng yêu, bé đứng ở cửa shop quần áo trẻ em chẳng khác nào bảng hiệu bằng xương bằng thịt, số người quay đầu lại nhìn tăng vot.
Giang Tiêu Tiêu thích lắm, thấy cái gì cũng muốn mua cho Tiểu Bảo.
“Bộ này đẹp quá, rất thích hợp với Tiểu Bảo.
“Cái mũ này cũng hay nè, Tiểu Bảo đội thử xem nào.”
“Nghe nói kiểu giày này chống trơn được, phù hợp cho trẻ con đi, mua hai đội cho Tiểu Bảo thay đổi.”
Giang Tiêu Tiêu lải nhải, một lúc sau, trền tay đã nhiều thêm vài túi đồ, bên trong toàn là quần áo của Tiểu Bảo, có đến năm, sáu bộ.
Dù sao Giang Tiêu Tiêu chỉ cần thấy hợp là mua tất.
Tiểu Bảo cũng rất phấn khởi, ngoan ngoãn để cho Giang Tiêu Tiêu kéo đi thử quần áo, phối hợp cực kỳ, hơn nữa còn ngẩng đầu, dùng giọng nói trẻ con đáng yêu hỏi Giang Tiêu Tiêu: “Mẹ ơi, con có đẹp trai không?”
Giang Tiêu Tiêu giơ ngón cái, khen: “Tiểu Bảo đẹp hết sảy.”
Tiểu Bảo cười tươi rói, rồi nhỏ giọng hỏi: “Vậy con và ba ai đẹp trai hơn a?”
"Ưm...” Giang Tiêu Tiêu làm bộ khó xử: “Không phân cao thấp."
"Mẹ thích con nhất hay thích ba nhất?” Tiểu Bảo hỏi với vẻ nghiêm túc.
Tất cả mọi người trong cửa hàng đều nở nụ cười, cảm thấy đứa bé này còn nhỏ thế mà lanh quá, Cận Tri Dực đi đến ôm Tiểu Bảo lên tung hứng vài lần.
Làm cho bà Cận cũng đánh anh ta vài cái, khiển trách: “Con mau để Tiểu Bảo xuống, đừng làm thẳng bé sợ"
Cận Tri Dực cho mẹ mình nhìn mặt của bé: “Mẹ, mẹ xin đi, cháu con có giống đang sợ không?
Tiểu Bảo rất thích đúng không?”
Tiểu Bảo gật đầu thật mạnh, hai má đỏ ửng vì hưng phấn.
"Cháu trai của chú giỏi quá, chú cưng cháu lắm." Cận Tri Dực hôn chụt lên mặt bé một cái.
Ngay tức khắc mặt Tiểu Bảo cứng lại, bé giơ tay lau nước bọt trên mặt mình, bĩu môi ghét bỏ: “Chú lắm nước miếng quá đấy.”
Mọi người lại cười ầm lên.
Đi xem hết shop quần áo trẻ em xong, Giang Tiêu Tiêu lại bắt đầu chuyển mục tiêu sang shop thời trang nam.
“Tri Dực, anh qua đây xem hai chiếc cà vạt này, anh của anh sẽ thích cái nào hơn?” Giang Tiêu Tiêu cầm hai chiếc cà vạt đều không hề rẻ lên và gọi Cận Tri Dực.
Cận Tri Dực đi đến nhìn xem, bĩu môi: “Anh em đâu còn thiếu cà vạt, anh ấy có một đống rồi ấy.”
Giang Tiêu Tiêu nói năng hùng hồn: “Không giống nhau.
Của cô mua là của cô mua, của Cận Tri Thận mua là tự anh mua, sao mà giống được? Quả nhiên chó FA không hiểu gì cả.
“Vậy thì cái này đi.” Cận Tri Dực chỉ cái cà vạt trong tay phải của Giang Tiêu Tiêu.
“Tôi cũng cảm thấy cái này đẹp Giang Tiêu Tiêu rất vừa lòng, tiếp đó lại đi chọn khuy măng sét.
Cận Tri Dực vô cùng ghen tỵ, chua xót nói: “Chị dâu, còn em thì sao? Em trai đáng yêu của chị không xứng có một chiếc cà vạt và khuy măng sét ư?”.
Giang Tiêu Tiêu chưa kịp nói gì thì bà Cận đã tỏ ra ghét bỏ: “Con đi sang một bên đi, muốn có quà thì bảo vợ con mua cho ấy”
“Mẹ à, mẹ đừng như thế mà, con có phải con ruột không thế?” Cận Tri Dực gào lên.
“Cô nói đúng đấy, Tri Dực mau tìm bạn gái đi. Giang Tiêu Tiêu chu miệng hùa theo, thoạt nhìn đang cười trên sự đau khổ của người khác.
Cận Tri Dực bĩu môi, sao anh trai không có ở đây mà anh ta vẫn có thể bị hành hạ chứ không hợp lý
//