“Anh biết sai rồi mà”
Lâm Thẩm ngẩng đầu lên, nhìn Tống Thanh Uyển với ánh mắt chân thành, trong mắt tràn đầy khổ sở, tựa như niêm đau mất đi tình yêu.
Tống Thanh Uyển lạnh lùng nhìn gã, không tỏ vẻ gì.
Lâm Thâm thoáng sửng sốt, bỗng gã tiến lên, ra vẻ muốn ôm Tống Thanh Uyển.
“Chậc”
Trong mắt hiện lên nét lạnh lùng, vô tình, Tống Thanh Uyển hơi lùi về sau, không cho Lâm Thâm cơ hội được như ý.
Cận Tri Dực ngồi bên trong mà không yên lòng, ngước mắt quan sát tình huống ngoài cửa sổ, thấy Lâm Thâm ép sát từng bước, anh ta siết chặt cái thìa đang cầm trong tay, đôi mắt như sắp phun lửa.
“Khụ, khụ”
Nhìn bộ dáng đó của anh ta, Giang Tiêu Tiêu che miệng ho khẽ.
“Tiêu Tiêu, em sao thế?”
Cận Tri Thận nghe Giang Tiêu Tiêu ho khan thì lo lắng, giơ tay đỡ lưng cô và vỗ nhẹ.
Thấy hai người họ khoe ân ái một cách trắng trợn, Cận Tri Dực trừng mắt, đâm thìa vào trong cốc thật mạnh.
“Anh biết sai thật rồi...
Thanh Uyển”
Lâm Thâm thấy Tống Thanh Uyển lùi bước, trong mắt hiện lên nét bi thương.
Cô ấy nhìn đôi mắt từng khiến mình si dại, cười lạnh và nói.
“Biết sai thì có ích gì”
Giọng điệu bình thản lạ kỳ, lúc nói ra câu đó, Tống Thanh Uyển cũng kinh hãi vì giọng điệu của mình, cô ấy chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ nói chuyện với đối phương bình tĩnh đến vậy.
“Anh...
anh thật sự biết sai rồi, xin lỗi em, anh biết việc anh làm trước kia cực kỳ khốn nạn, nhưng mà, anh thề sau này anh tuyệt đối sẽ không làm như thế nữa, em tha thứ cho anh đi, Thanh Uyển...
sau khi rời xa em, anh mới biết người anh yêu chỉ có mình em mà thôi”
Lâm Thâm vươn tay ra cầm một bàn tay của Tống Thanh Uyển, cô ấy nhíu mày, muốn rút tay về nhưng không ngờ lại bị đối phương giữ chặt hơn.
“Biết sai rồi thì cũng có ích gì, làm sai mà có thể dùng một câu xin lỗi là bù đắp được chắc? Thế thì cần cảnh sát làm gì nữa...
Chuyện đã xảy ra rồi, chúng ta không thể quay trở lại như xưa được nữa”
Tống Thanh Uyển nói như đang giễu cợt, cô ấy hất tay gã ra rồi xoay người định bỏ đi.
Lâm Thâm thấy cô ấy định đi thì quýnh lên, lập tức giữ cô ấy lại ngay, nói: “Em tha thứ cho anh đi mà, em nói thật lòng đấy, anh thê chuyện như trước kia tuyệt đối sẽ không xảy ra lần thứ hai, thật đấy, anh bảo đảm”
Gã giữ chặt tay Tống Thanh Uyển như sợ cô rời đi, nhưng cô ấy hất văng tay gã ra.
“Lâm Thâm..”
Tống Thanh Uyển ngước mắt lên nhìn gã, hiện lên trong mắt là một cảm xúc không biết tên nào đó.
Đôi môi của cô ấy mở ra rôi khép lại, nói rành rọt từng chữ: “Anh bây giờ thật là làm người ta ghê tởm”
Nói xong, cô ấy nở nụ cười như châm chọc, rồi thở dài, nói: “Từ bỏ đi.
Tôi vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho anh."
Nghe vậy, ánh mắt Lâm Thâm hiện lên vẻ tuyệt vọng, khó chịu không nói ra lời, gã hơi tiến lên, Tống Thanh Uyển thấy gã có vẻ lại muốn kéo tay mình thì lùi vê sau một bước.
Giang Tiêu Tiêu ngước mắt lên, lo lắng nhìn hai người bên ngoài cửa Sổ, cô cảm cốc nhấp một ngụm nhỏ, thấy tình hình bên ngoài càng lúc càng khó kiểm soát thì nhìn sang Cận Tri Dực với vẻ lo âu.
Đối phương yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, như thể chuyện xảy ra ngoài kia không liên quan gì đến mình, thế nhưng nét lo lắng trong ánh mất cùng với nảm đấm siết chặt để lộ suy nghĩ thật của anh ta.
“Hầy”
Giang Tiêu Tiêu thở dài rồi lắc đầu, Cận Tri Dực bây giờ khác hẳn ngày thường.
“Chuyện bên ngoài có hơi...
Có lẽ Tống Thanh Uyển không xử lý được, anh không ra giúp cô ấy một tay à?”
Giang Tiêu Tiêu suy nghĩ, cuối cùng cũng nói.
Cận Tri Dực nghe cô nói thế thì nghệt ra, không nhúc nhích.
Mãi lâu sau, anh ta mới quay đầu lại, thong thả nói: “Chuyện của cô ấy đâu có liên quan gì đến em, em giúp cô ấy làm gì”
Giang Tiêu Tiêu nghe anh ta nói thì sững sờ, muốn nói gì đó nhưng lại không biết đáp lại thế nào.
“Anh nghĩ gì mà cho rằng tôi sẽ cho anh
//
- -------------------