Bé Cưng Tinh Quái - Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành

Tuy Giang Tiêu Tiêu nghe được tin Tử Vũ đến nhưng cũng không để bụng, bởi vì cô biết Cận Tri Thận yêu cô, yêu một người thì phải hoàn toàn tin tưởng đối phương, cô cho rằng yêu là không nghi ngờ.

Buổi trưa, Cận Tri Thận nhận được tin nhắn của Cận Tri Thận gọi cô đi ăn, thế là cô đi thẳng lên tầng trên.

Lúc đến tầng làm việc của Cận Tri Thận, cô trông thấy một bàn làm việc của thư ký mới được sắp xếp, đồng thời cũng chú ý đến người ngồi ở đó, chắc hẳn đối phương chính là Tử Vũ trong lời đồn, quả thật cô ta rất đẹp.

Khác với nét đẹp dịu dàng của Giang Tiêu Tiêu, Tử Vũ đẹp theo kiểu mạnh mẽ, làm cô cảm thấy có chút không thoải mái.

Chiến tranh giữa những người phụ nữ không có khói súng, họ chỉ đánh giá lẫn nhau là đã có thanh âm của cuộc chiến.

Trợ lý nhìn thấy Giang Tiêu Tiêu thì lập tức tiến lên chào hỏi: “Chị Tiêu Tiêu, chị đến rồi à.

Giới thiệu với chị, đây là thư ký mà chủ tịch mới sắp xếp, Tử Vũ.

“Tử Vũ, đây là vợ chưa cưới của chủ tịch, cô Giang Tiêu Tiêu, đồng thời cũng là thư ký của chủ tịch”

Tử Vũ chào hỏi một cách lịch sự: “Chị Tiêu Tiêu, chào chị, tôi là Tử Vũ."

Vừa nói, Tử Vũ vừa quan sát Giang Tiêu Tiêu trên dưới một lượt, giống như đang nhìn một món hàng hóa.

Đây là lần đầu tiên cô ta tiếp xúc cô, tất nhiên phải quan sát tỉ mỉ.

Ánh mắt quan sát như thế làm Giang Tiêu Tiêu hơi mất tự nhiên.


Trước khi Tử Vũ về nước cũng đã biết có một người phụ nữ xuất hiện bên cạnh Cận Tri Thận, tin tức này cứ khiến cô ta canh cánh trong lòng và hoài nghi.

Hôm nay tận mắt nhìn thấy đối phương, khí chất hoàn toàn không thua kém bản thân làm cho cô ta dấy lên ngọn lửa đố kỵ.

Cô ta vốn không thích cười, hiện giờ lại xen lẫn tính công kích, Giang Tiêu Tiêu không định tiếp xúc nhiều với đối phương, chỉ gật đầu một cái xem như đáp lại.

Sau khi đi đến văn phòng, Cận Tri Thận lập tức gọi cô lại.

“Tiêu Tiêu, mau lại đây, hôm nay mẹ chuẩn bị thịt kho tàu em thích ăn nhất này, mau đến nếm thử xem.”

Khi ngửi được mùi thức ăn thơm phức, cảm xúc không vui trong lòng Giang Tiêu Tiêu tức khắc tiêu tan.

“Công việc hôm nay vẫn bận rộn lắm à?”

Nhìn vẻ mệt mỏi trên mặt cô, Cận Tri Thận hỏi han quan tâm.

Giang Tiêu Tiêu lắc đầu: “Cũng bình thường, chỉ cần nghĩ đến Boss là bạn trai em là em lại tràn ngập năng lượng ngay, làm việc khiến em vui vẻ.

Nói xong cô còn bắn tim, Cận Tri Thận nhìn cô với ánh mắt cưng chiều.

Bữa trưa hôm nay rất phong phú, hai người họ ăn uống rất vui vẻ.

Thế nhưng trong bữa ăn, Cận Tri Thận cứ gắp thức ăn vào bát cô như sợ cô ăn không đủ no vậy, cứ gặp mãi đến khi Giang Tiêu Tiêu ợ một tiếng rõ to thif anh mới mỉm cười dừng tay lại."

Hai người họ đang thân thiết với nhau bỗng tiếng gõ cửa vang lên, theo sau đó là giọng của Tử Vũ: “Chủ tịch, cậu chủ nhỏ đến.”

Giang Tiêu Tiêu nghe vậy, vội vàng từ trên đùi Cận Tri Thận đi xuống, nếu bị người khác nhìn thấy sẽ cho người ta cái cớ nói cô dựa vào anh để lên chức.

Thấy Giang Tiêu Tiêu trốn nhanh, Cận Tri Thận chỉ cười không nói.

Sau khi cô đứng ngay ngắn, anh mới nói một cách biếng nhác: “Vào đi.”

Tử Vũ đẩy cửa vào, Tiểu Bảo nhìn thấy Giang Tiêu Tiêu lập tức xông tới, phấn khởi ôm đùi cô không buông tay.

“Mẹ! Tiểu Bảo nhớ mẹ quá.”

Tử Vũ vô cùng ngạc nhiên khi nghe được cách xưng hô của Tiểu Bảo, nghi ngờ tại sao bé lại gọi đối phương là mẹ? Bấy giờ cô ta mới cảm giác được mọi việc đang dẫn vượt ra ngoài tầm kiểm soát, cô ta vốn tưởng rằng Giang Tiêu Tiêu chỉ mê hoặc được Cận Tri Thận thôi, không Thấy Giang Tiêu Tiêu trốn nhanh, Cận Tri Thận chỉ cười không nói.

Sau khi cô đứng ngay ngắn, anh mới nói một cách biếng nhác: “Vào đi.”


Tử Vũ đẩy cửa vào, Tiểu Bảo nhìn thấy Giang Tiêu Tiêu lập tức xông tới, phấn khởi ôm đùi cô không buông tay.

“Mẹ! Tiểu Bảo nhớ mẹ quá.”

Tử Vũ vô cùng ngạc nhiên khi nghe được cách xưng hô của Tiểu Bảo, nghi ngờ tại sao bé lại gọi đối phương là mẹ? Bấy giờ cô ta mới cảm giác được mọi việc đang dẫn vượt ra ngoài tầm kiểm soát, cô ta vốn tưởng rằng Giang Tiêu Tiêu chỉ mê hoặc được Cận Tri Thận thôi, không ngờ ngay cả Tiểu Bảo cũng cực kỳ thân thiết với cô, trước nay cô ta chưa bao giờ được đối đãi như vậy.

Cô ta nghĩ Tiểu Bảo thân thiết với mình là vì trước kia từng cứu bé, nhưng sự thân thiết của Tiểu Bảo lại có vẻ xa cách, không hề giống như khi đối mặt với người phụ nữ này.

Trước mặt cô, Tiểu Bảo mới tỏ ra giống như một đứa trẻ, ỷ lại hoàn toàn vào đối phương, đó là cảm giác chỉ có với mẹ.

Tử Vũ nhìn Tiểu Bảo và Giang Tiêu Tiêu chơi đùa vui vẻ, sắc mặt hơi thay đổi, cô ta cho rằng trên đời này ngoài mình ra sẽ không có ai có thể giải quyết được bé nên mới không sợ hãi.

rồi trả lời với giọng ngọt ngào: “Bởi vì Tiểu Bảo thật sự nhớ mẹ quá nên xin cô cho nghỉ vì trong người không thoải mái.”

Giang Tiêu Tiêu dở khóc dở cười vì câu trả lời của bé.

Cô nghĩ điều này đồng nghĩa với việc Tiểu Bảo nói dối để đến đây, bèn giáo dục bé với giọng điệu nghiêm khắc: “Hiện tại là thời gian đi học của con,cũng tức thời gian làm việc của mẹ.

Con không thể tự ý giở trò khôn vặt vì ham muốn cá nhân của mình, hơn nữa bạn nhỏ nào nói dối sẽ không được mọi người thích, lần sau con không được phép làm như thế nữa, biết chưa?”

Đây là lân đầu tiên Giang Tiêu Tiêu nói chuyện với Tiểu Bảo bằng giọng nghiêm khắc như thế, bấy giờ bé cũng nhận ra mình chọc giận mẹ thật rồi, thế là bé nhỏ giọng nói: “Mẹ, Tiểu Bảo biết sai rồi, vê sau con tuyệt đối không làm thế nữa, xin mẹ đừng giận.”

Cận Tri Thận nhìn cô nổi giận thì thấy rất vui, anh ngồi bên cạnh nhìn hai mẹ con với ánh mắt yêu thương.

Thấy Tiểu Bảo biết sai, Giâng Tiêu Tiêu cũng không xụ mặt nữa mà lại chơi tiếp với bé.

Ăn trưa xong, Giang Tiêu Tiêu và Tiểu Bảo ở văn phòng chơi đùa.


Một lát sau, Tiểu Bảo chơi mệt rồi ngủ gục trên người Giang Tiêu Tiêu.

Sau khi đặt Tiểu Bảo xuống, Giang Tiêu Tiêu vốn định về làm việc tiếp thì lại bị Cận Tri Thận ôm lấy từ sau lưng, anh nhẹ giọng nói: “Tiêu Tiêu, em cũng ngủ một giấc đi.”

Giang Tiêu Tiêu dở khóc dở cười, cô đánh nhẹ tay anh một cái: “Em tới đi làm chứ không phải để ngủ.”

Cận Tri Thận nghe vậy cười xấu xa: “Làm việc không quan trọng, dì em không làm gì anh cũng nuôi được em, chủ yếu là tối hôm qua em mệt nhọc quá rồi, em ngủ với anh một lát đi.”

Nghe anh nói thế, mặt Giang Tiêu Tiêu nóng bừng.

Sao cái gì người này cũng dám nói thế? Xấu hổ chết đi được.

Giang Tiêu Tiêu liếc xéo Cận Tri Thận một cái, giận dôi: “Lưu manhl”

Nhìn cô chạy đi, Cận Tri Thận cảm thấy tâm trạng tốt hơn hẳn, xem ra lúc rảnh rỗi trêu ghẹo vợ mình cũng là một thú hay.

Bởi vì cửa chớp của văn phòng không kéo xuống nên trợ lý và Tử Vũ ở ngoài cửa tự nhiên cũng nhìn thấy tình hình bên trong.

Tử Vũ chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, sắc mặt trở nên khó coi.

Tuy Cận Tri Thận đối xử với cô ta không tệ nhưng chưa bao giờ cười như thế với cô ta.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận