Bé Cưng Tinh Quái - Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành

Trợ lý ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì tỏ ra hết sức hâm mộ, còn Tử Vũ lại thầm siết chặt nắm đấm.

Trợ lý quan sát thấy bầu không khí xung quanh Tử Vũ thay đổi bèn hỏi: “Tử Vũ, cô sao thế?” “Không sao.”

Tử Vũ lạnh lùng vứt lại một câu rồi tự ý rời đi.

Khi Tiểu Bảo tỉnh dậy, Cận Tri Thận dặn quản gia đưa bé về trường học, tuy bây giờ bé còn nhỏ nhưng không thể hình thành thói quen trốn học.

Đến tối, Giang Tiêu Tiêu xử lý xong công việc trong tay đúng lúc tan tầm, thấy trên bàn không còn tài liệu gì cần xử lý nữa, cô cảm thấy nhẹ cả người.

Cô thu dọn qua bàn làm việc rồi đi lên tầng, định bụng gọi Cận Tri Thận cùng đi về.

Khi lên đến văn phòng, cô phát hiện Cận Tri Dực cũng ở đây bèn mỉm cười chào anh ta. “Tri Dực đến đấy à.” “Chị dâu.” Cận Tri Dực vừa nói vừa nháy mắt, tươi cười ngả ngớn.

Cận Tri Thận thấy thế thì quăng cho anh ta ảnh mặt hình viên đạn, ngay lập tức anh ta trở nên ngoan ngoài.


Trong lòng không nhịn được mà phàn nàn Trông chừng chị dâu kỹ quả thể, xem ra sau này vẫn không thể trêu chọc tùy ý,

Thấy Cận Trì Thận không định đứng lên, Giang Tiêu Tiêu trêu chọc: “Đến giờ tan tầm rồi, ngài chủ tịch vẫn chưa về à?” “Đã là chủ tịch đương nhiên phải vất vả hơn nhân viên bình thường rồi. Em chờ anh xử lý nốt tài liệu này đã, ngoan ngoãn chờ anh."

Nói rồi Cận Tri Thận đứng dậy kéo Giang Tiêu Tiêu đến bên cạnh mình và hôn lên môi cô.

Giang Tiêu Tiêu thấy Cận Tri Dực nhìn chăm chằm vào bọn họ, không nhịn được mà đỏ mặt, cô nhỏ giọng hờn dỗi: “Tri Dực còn ở đây đấy, sao anh có thể "

Nhìn gò má ửng hồng của cô, Cận Tri Thận khẽ mỉm cười, sau đó nhìn về phía Cận Tri Dực với ánh mắt của người chiến thắng.

Cận Tri Dực thấy vẻ mặt đắc ý của ông anh nhà mình thì giận mà không xả đi đâu được, hóa ra anh trai anh ta cố ý, thế là anh ta dứt khoát la lối ầm ĩ: “Này, anh chị không biết chú ý trường hợp gì cả. Dù gì bây giờ vẫn còn một con cẩu độc thân này ở đây, sao lại show ân ái trắng trợn thế hả? Làm em cảm thấy tổn thương sâu sắc. “Vậy chú sớm tìm vợ đi, miễn cho cả ngày làm kỳ đà cản mũi. Anh chủ chiều vợ còn cần phân biệt thời gian địa điểm chắc?” Cận Tri Thận hiếm lắm mới quan tâm Cận Tri Dực gào khóc, song lời nói cũng khiến Cận Tri Dực đau lòng. “Được rồi, hai người khoe khoang mặn nồng đi, em có người đẹp của em rồi.” 

Dứt lời, trong đầu Cận Tri Dực chợt hiện lên hình ảnh của Tổng Thanh Uyển.

Nghe vậy, Giang Tiêu Tiêu nhìn Cận Tri Dực với vẻ mặt hóng chuyện: “Người đẹp của phải Thanh Uyển không thế?” “Còn... còn lâu mới là cái cô hai lúa ấy, chị dâu đừng đoán mò.” Cận Tri Dực có vẻ không được tự nhiên như bị vạch trần tâm sự.

Sau khi đánh máy xong phần cuối cùng, Cận Tri Thận hoàn thành công việc của ngày hôm nay, anh đứng dậy nói: “Anh tan tầm đây, chú có muốn về với cùng với bọn anh không?” “Không được, hôm nay em phải đến bệnh viện thảo bột” Cận Tri Dực vừa nói vừa vỗ chân. "Vậy để trợ lý đưa chủ đi đi, như thế cũng có người chăm sóc chú.”

Cận Tri Dực định từ chối, bởi vì anh ta đã hẹn trước với Tống Thanh Uyển nên không muốn người khác quấy rầy hai người họ.

Vốn dĩ hôm nay anh ta đến công ty là vì chờ Tổng Thanh Uyển tan ca, để cô ấy đưa anh ta đến bệnh viện cũng tiện hơn.

Thế nhưng anh ta chưa kịp nói lời từ chối thì ngay lúc đó Tử Vũ đẩy cửa đi vào, cô ta đưa tài liệu cho Cận Tri Thận và nói: “Tôi cũng làm xong công việc hôm nay rồi, để tôi đi cùng cậu hai đến bệnh viện.”

Cận Tri Thận nghe vậy bèn nhìn Cận Tri Dực hỏi ý kiến anh ta.

Có người đẹp đi cùng, dĩ nhiên Cận Tri Dực không khước từ, thế là anh ta gật đầu một cái rồi đi xuống luôn.


Ngồi trên xe, Cận Tri Dực gửi tin nhắn cho Tổng Thanh Uyển bảo cô ấy không cần đến công ty mà đi thẳng đến bệnh viện chờ anh ta.

Lúc này vừa khéo Tổng Thanh Uyển tan ca, đang định đi đón Cận Tri Dực thì nhận được tin nhắn, không biết tại sao cô ấy lại cảm thấy hơi mất mát.

Mấy hôm nay, chỉ cần có thời gian rảnh rỗi là Tổng Thanh Uyển đều sẽ đến chăm sóc Cận Tri Dực, người này cứ thay đổi các cách trêu chọc cô ấy, tuy đôi lúc có hơi tức giận nhưng nghĩ đến việc tiền lương anh ta đưa không phải một con số nhỏ, thế là lại chịu đựng.

Tuy nhiên, nói thật cô ấy cũng tìm được thủ vui trong đó, bây giờ nhìn dòng chữ trong điện thoại, một ý nghĩ bỗng hiện lên trong đầu cô ấy: Lẽ nào bên cạnh anh ta có người khác?

Ý nghĩ bất chợt này làm Tổng Thanh Uyển sợ hãi, cô ấy vội vàng thu dọn đồ đạc rồi tự mình đến bệnh viện.

Cận Tri Dực đến bệnh viện thì thấy Tống Thanh Uyển ngẩn ngơ nhìn mặt đất, không nhịn được cốc đầu cô ấy một cái. “Đồng chí Tiểu Tống, ngẩn người gì thế?"

Cận Tri Dực thình lình xuất hiện làm Tổng Thanh Uyển giật nảy mình, đang định sạc cho anh ta một trận thì bỗng thấy còn có một người phụ nữ rất xinh đẹp đi bên cạnh anh ta. Cô ấy hơi sửng sốt nhưng cũng không hỏi nhiều, dứt khoát dẫn Cận Tri Dực đến phòng làm việc của bác sĩ. 

Bác sĩ thấy là người nhà họ Cận thì chủ động thảo bột cho Cận Tri Dực, sau khi tháo xong còn dặn: “Cậu hai, tuy chân anh gần lành lặn rồi nhưng tạm thời cũng không được hoạt động mạnh, nếu không có vấn đề gì thì qua một thời gian nữa là có thể khôi phục như bình thường.

Cận Tri Dực nghe và gật đầu, trong lúc đó Tổng Thanh Uyển không nói một câu nào.

Ra đến cổng bệnh viện, Cận Tri Dực nhìn Tổng Thanh Uyển với vẻ tò mò. Mọi ngày cô nàng này tranh cãi với mình lắm cơ mà, sao hôm nay khác thường thế? “Cô sao thế? Không phải bị bệnh đấy chứ?”


Cận Tri Dực nói rồi vươn tay ra, Tống Thanh Uyển nghiêng người né tránh, rồi bình tĩnh nói: “Về sau anh phải cẩn thận hơn, cũng đừng trở lại nữa."

Cận Tri Dực thấy cô ấy trốn tránh mình thì trong lòng hơi khó chịu, nhưng lại tỏ ra hết sức tự nhiên. "Đương nhiên rồi, tôi cũng chẳng muốn quay lại nơi quái quỷ này đâu.” Nói xong anh ta vẫy tay với Tử Vũ: “Tử Vũ, chúng ta đi thôi.”

Tử Vũ gật đầu, sau đó hai người họ cùng rời đi.

Tống Thanh Uyển nhìn bóng lưng bọn họ, ánh mắt trở nên ảm đạm, nhưng cũng nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc.

Tử Vũ có chút tò mò nguyên nhân Cận Tri Dực bị thương, sau khi lên xe cô ta mở miệng hỏi: “Chân của cậu hai làm sao mà bị thương thế?”

Cận Tri Dực trả lời tỉnh bơ: “Lúc trước có người bắt cóc Tiểu Bảo, chị dâu tôi vì cứu Tiểu Bảo mà bị thương, tôi đỡ đòn cho hai mẹ con họ. Tôi nói này Tử Vũ, may mà thiếu gia tôi đây nhanh nhạy, bằng không người bị thương khi đó biến thành anh tôi rồi.”

Tử Vũ vẫn luôn muốn biết mối quan hệ giữa Cận Tri Thận và Giang Tiêu Tiêu là như thế nào, cô ta kìm lòng không đặng mà dò hỏi: “Vậy cậu chủ và cô Giang quen biết nhau như thế nào? Cậu chủ quan tâm một cô gái như vậy làm tôi khá tò mò.”

Nghe cô ta hỏi, Cận Tri Dực vỗ đùi hưng phấn nói: “Cô hỏi đúng người rồi đấy. Tơ hồng của chị dâu với anh tôi là tôi sẽ cho đấy. Sau đó Cận Tri Dực bắt đầu giảng giải hai người bọn họ quen biết nhau như thế nào, xác định quan hệ ra làm sao, kể về tình cảm của bọn họ khoa trương đến độ rúng động lòng người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận