Bé Cưng Tinh Quái - Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành

Cận Tri Thận hôn nhẹ lên má Giang Tiêu Tiêu, rồi lại dém chăn cho cô, sau đó mới đi ra xử lý chuyện của công ty.

Mãi đến năm giờ chiều, Giang Tiêu Tiêu mới tỉnh giấc, cơ thể mệt mỏi rã rời, không hiểu sao dạo gần đây cô ngủ rất nhiều.

Cô lần sờ bên cạnh theo thói quen, vị trí ấy trống không, đúng lúc này ngoài cửa vang lên tiếng gõ phím như đang trả lời cô.

Khi nhìn thấy quần áo được gấp gọn trong tầm tay, Giang Tiêu Tiêu cầm lòng không đáng mà khen: Không ngờ anh ấy lại còn rất tinh tế.

Giang Tiêu Tiêu đi ra khỏi phòng nghỉ, nhìn thấy Cận Tri Thận đang lật xem tài liệu bèn ngoan ngoãn ngồi một chỗ chơi điện thoại.

Nhất thời bầu không khí trở nên vô cùng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng giấy ma sát vào nhau.

Tuy hai người họ không nói chuyện, nhưng thỉnh thoảng Giang Tiêu Tiêu ngẩng đầu lên đều có thể chạm phải ánh mắt đầy ý cười của Cận Tri Thận, làm cô thỏa mãn vô cùng.

Giang Tiêu Tiêu ngồi trên ghế sô pha cũng mệt rồi bèn ra cửa đi lại, sau đó bưng hai cốc cà phê về.

Thấy Cận Tri Thận vẫn đánh máy không ngừng nghỉ, Giang Tiêu Tiêu biết chắc chắn bây giờ anh đang gặp phải phiền phức nào đó, bèn yên lặng đặt cà phê lên bàn, không nói gì.

Cận Tri Thận nhấp một ngụm cà phê rồi lại tiếp tục vùi đầu làm việc, cả quá trình cũng không ngẩng đầu lên một lần.

Cho đến tận tối, Cận Tri Thận mới đứng dậy, vươn vai giãn gân cốt, nghe rõ được âm thanh răng rắc'.

Anh nhìn về phía Giang Tiêu Tiêu thì thấy cô đang tập trung đọc sách.

Thấy vậy, Cận Tri Thận lặng lẽ đi đến sau lưng cô, nhân lúc cô không chú ý thì hôn nhẹ lên má cô.

Bị tập kích bất ngờ, Giang Tiêu Tiêu quay phắt lại thì thấy vẻ mặt mỉm cười xấu xa của Cận Tri Thận.

“Sao lần nào anh cũng làm thế này vậy, lần sau em không thèm để ý đến anh nữa.”

Nói rồi cô giả vờ tức giận, quay đầu sang hướng khác.

Cận Tri Thận vội vàng ngồi xuống cạnh cô, nhận lỗi: “Được rồi mà, anh biết sai rồi bà xã đại nhân, anh hứa sẽ không có lần sau, chiều nay để em vất vả ở đây với anh rồi.”

Giang Tiêu Tiêu tựa vào lòng anh, mềm giọng, nói: “Em biết hiện giờ anh bề bộn nhiều việc, nhưng anh cũng phải chăm sóc tốt cho bản thân”

“Cậu chủ, tôi vào được không?"

Ngay lúc hai người bọn họ đang ôm ấp thân thiết, giọng nói của Tử Vũ bỗng vang lên ngoài cửa.

“Vào đi.” Cận Tri Thận lạnh giọng nói.

Sau khi bước vào, ngay lập tức Tử Vũ thấy được hai người tựa sát bên nhau trên ghế số pha, không kìm được mà siết chặt nắm tay, ánh mắt cô ta nhìn về phía Giang Tiêu Tiêu tràn đầy sự lạnh lẽo.

Thế nhưng khi báo cáo tin tức với Cận Tri Thận, thái độ tức khác thay đổi.

“Cậu chủ, đã điều tra ra được tổ chức đứng sau hai người kia, bọn họ là tay chân của một băng đảng mafia Đức, phần lớn thành viên của băng đảng mafia này đều là những kẻ cực kỳ xấu xa và độc ác.”

Nghe Tử Vũ báo cáo, Cận Tri Thận khẽ cau mày, nhìn Giang Tiêu Tiêu với ánh mắt lo lắng.

Nếu đám người này xuất hiện ở đây, chắc chắn người bên cạnh anh sẽ lọt vào tầm ngắm của bọn họ, vậy thì rất có khả năng Tiêu Tiêu của anh sẽ rơi vào nguy hiểm.

Không, anh tuyệt đối sẽ không để Tiêu Tiêu của mình gặp nguy hiểm.

Nghĩ vậy, Cận Tri Thận dặn dò Tử Vũ: "Sau này cô đi theo bên cạnh Tiêu Tiêu, bảo vệ sự an toàn cho cô ấy.”

Cân Tri Thân vẫn rất yên tâm về năng lực của Tử Vũ, dù sao cô ta cũng là người được một tay anh dẫn dắt.

Giang Tiêu Tiêu nghe quyết định của anh thì không giấu được vẻ ngạc nhiên, nhưng cô lại nghĩ đến thái độ thù địch của Tử Vũ dành cho cô, vội nói: “Tri Thận, em không sao, hiện tại anh mới là người cần được bảo vệ nhất, đừng lãng phí cho em”.

Tử Vũ liếc Giang Tiêu Tiểu một cái rồi nói với vẻ không tình nguyện: “Cậu chủ, tôi muốn ở lại bên cạnh anh.”

Nhưng Tử Vũ vừa nói xong, Cận Tri Thận sầm mặt, lạnh giọng nói: “Cô muốn cãi lệnh tôi?”

Tử Vũ nhận ra Cận Tri Thận thật sự tức giận, lập tức trả lời: “Tôi không dám”.

Dù Tử Vũ không muốn chút nào thì cô ta cũng không dám làm ra vẻ trước mặt Cận Tri Thận, nếu làm anh chán ghét thì mất nhiều hơn được.

Chẳng qua cô ta sẽ dồn hết sự không cam tâm xen lẫn oán hận này lên đầu Giang Tiêu Tiêu.

Thấy Tử Vũ đồng ý, sắc mặt Cận Tri Thận mới dịu lại thấy rõ, anh vuốt ve gò má Giang Tiêu Tiêu, nói: “Tiêu Tiêu, tình thể hiện giờ trở nên bất ổn, anh không muốn sự an toàn của em bị uy hiếp, vì thế em nhất định phải tự bảo vệ mình cho tốt”

| Giang Tiêu Tiêu nghe anh nói, gật đầu, đúng lúc này điện thoại của cô đổ chuông.

Khi nhìn thấy tên người gọi xuất hiện trên màn hình, cô thầm nghĩ không ổn rồi, vội vàng nghe máy, giọng nói của Tiểu Bảo lạp tức vang lên: “Mẹ ơi, sao mẹ chưa đến đón con thế?"

“Tiểu Bảo, mẹ đang trên đường đến đây rồi, con kiên nhẫn chờ mẹ chút nữa được không?” Giang Tiêu Tiêu trấn an bé.

Bởi vì bây giờ trong nhà có chuyện, nên việc đưa đón Tiểu Bảo đi học đều do Giang Tiêu Tiêu tự mình đưa đi đón về, thế mà hôm nay cô lại quên mất.

Sau khi cúp máy, Giang Tiêu Tiêu vội vàng đi ra công ty, Tử Vũ đi theo sau cô.

Đến nhà trẻ, Tiểu Bảo lập tức nhao về phía Giang Tiêu Tiêu, ngọt ngào nói: "Mẹ ơi!”

Tử Vũ nhìn thấy Tiểu Bảo thì định chào hỏi, nhưng Tiểu Bảo chỉ đáp lại một cách lạnh nhạt rồi lại tiếp tục quấn lấy Giang Tiêu Tiêu.

Điều này làm cho Tử Vũ rất khó chịu, cô ta nhìn bóng lưng Giang Tiêu Tiêu với ánh mắt ghen ghét.

Từ khi người phụ nữ này xuất hiện, dù là Cận Tri Thận hay Tiểu Bảo, thái độ với cô ta đều trở nên lạnh nhạt hơn rất nhiều, tất cả là vì Giang Tiêu Tiêu.

Giang Tiêu Tiêu cảm nhận được sự oán hận mãnh liệt sau lưng cũng không thèm để bụng, cô dẫn Tiểu Bảo đến ăn tối ở nhà hàng mà Cận Tri Thận đã sắp xếp sẵn để.

“Ba ơi, hôm nay con được cô khen đó, cô nói con là một đứa trẻ dũng cảm” Vừa thấy Cận Tri Thận, Tiểu Bảo khoe ngay.

Trên đường đi, Tiểu Bảo đã nói với Giang Tiêu Tiêu rồi, nên chẳng qua bây giờ bé cũng muốn được Cận Tri Thận khen ngợi.

| Cận Tri Thận nghe vậy thì xoa đầu bé, cười nói: “Tiểu Bảo nhà chúng ta lợi hại quá”.

Được Cận Tri Thận khen, Tiểu Bảo mới thỏa mãn.

Đến tối, ba người bọn họ đến bệnh viện xem tình hình của Cận Tri Dực.

Vừa vào phòng bệnh, bọn họ đã chứng kiến một hình ảnh khá ám muội: Tổng Thanh Uyển đang xoa bóp chân cho Cận Tri Dực, có điều tư thế vô cùng mập mờ.

Theo góc nhìn của Giang Tiêu Tiêu thì thấy Cận Tri Dực ôm Tống Thanh Uyển, còn đối phương tựa đầu với anh ta một cách thân mật.

Ngay lập tức cô che mắt Tiểu Bảo, cười nói: “Hai người tiếp tục đi, không cần để ý đến chúng tôi”

Tổng Thanh Uyển nghe tiếng cô, khuôn mặt thoắt cái đỏ bừng cả lên, bây giờ cô ấy chỉ muốn đâm đầu vào tường chết quách cho rồi. Đều tại Cận Tri Dực chết tiệt, là do anh ấy bảo mình xoa bóp chân giúp, lần này thì hay rồi, bị chị Tiêu Tiêu hiểu lầm rôi.

“Chị Tiêu Tiêu... Chuyện này không như chị nghĩ đây, em chỉ... chỉ đang giúp anh ấy xoa bóp chân thôi”.

Cận Tri Dực cũng giải thích: “Chị dâu, chị đừng hiểu lầm, là do em đau chân nên nhờ cô ấy xoa bóp giúp thôi, không có gì đầu,

Nhưng dường như càng giải thích, có cảm giác lại càng không nói rõ được.

“Ồ” Giang Tiêu Tiêu mỉm cười nhìn hai người họ, giọng điệu rất mập mờ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui