Bé Cưng Tinh Quái - Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành

Sau khi đi ra từ phòng thử đồ, Giang Tiêu Tiêu chạy thục mạng trên đường phố, may sao người đi lại rất đông, có thể che giấu cho cô.

Hình như hôm nay trên phố tổ chức hoạt động gì đó, Giang Tiêu Tiêu chen giữa đám đông bị đẩy về phía trước.

Nhân lúc này Giang Tiêu Tiêu vội vàng gọi điện cho Cận Tri Thận.

Lúc này Cận Tri Thận đang bàn bạc đối sách với Bạch Lễ và Hạ Thư Hàm, nhìn thấy tên người gọi trên màn hình thì nghe máy ngay lập tức. “Tiêu Tiêu, sao thế em?” “Tri Thận, em đang ở bên ngoài, có một nhóm người đang đuổi theo." Giọng nói của Giang Tiêu Tiêu cất giấu sự nôn nóng, xung quanh rất ầm ĩ

Cận Tri Thận nghe được giọng cô, nét mặt sa sầm ngay tức thì: Xem ra đã có người bắt đầu chú ý đến Tiêu Tiêu rồi.

Anh bình tĩnh với với Giang Tiêu Tiêu: “Tiêu Tiêu, trước tiên em tìm chỗ nào đó trốn đi, rồi chia sẻ vị trí cho anh.

Giang Tiêu Tiêu nghe anh nói, nhìn xung quanh rồi chọn cửa hàng bách hóa ở đối diện, sau đó cô bảo vị trí hiện tại cho Cận Tri Thận.

Cận Tri Thận nhìn vị trí cô gửi đến, lập tức dẫn Bạch Lễ và Hạ Thư Hàm đi đến đó không chút do dự.

Lúc này Tử Vũ cũng nhận được tin tức, bèn chạy đến đó ngay tức thì.

Trên đường đi, Tử Vũ nhìn thấy vài người trông rất lén lút, cứ nhìn về phía trước, xem ra những người này đều là thành viên của tổ chức kia.


Nhưng để tránh rút dây động rừng, Tử Vũ không lộ mặt trước đám người đó.

Ở bên kia, sau khi Giang Tiêu Tiêu chạy vào cửa hàng bách hóa, lập tức trốn vào nhà vệ sinh của tòa nhà.

Cô nghĩ hiện tại là thời điểm trung tâm thương mại đông người, những người kia chắc chắn không dám xông vào một cách trắng trợn.

Giang Tiêu Tiêu xoa đôi chân mỏi nhừ, bây giờ cô mới dần cảm thấy sợ hãi, nếu vừa nãy đám người đó trực tiếp bắt cô, nhất định cô sẽ lành ít dữ nhiều.

Chắc hẳn bọn họ chưa làm rõ thân phận của cô nên mới không dám xông lên bắt bừa. Đúng lúc này Cận Tri Thận gọi điện thoại tới, vừa nhận cuộc gọi cô đã nghe được giọng nói đầy lo lắng của anh ở đầu dây bên kia. “Tiêu Tiêu? Giờ em vẫn ổn chứ? Anh đến ngay đây?”

Nghe được giọng nói của anh, Giang Tiêu Tiêu mới thật sự yên tâm hơn rất nhiều: “Em không sao, em đang trong nhà vệ sinh của cửa hàng bách hóa, có lẽ đám người kia bị em cắt đuôi rồi.” “Tử Vũ sẽ đến chỗ em ngay, nhớ tuyệt đối không được chạy lung tung, đi theo Tử Vũ, cô ấy sẽ bảo vệ em.” Cận Tri Thận rất sợ Giang Tiêu Tiêu sẽ chạy đến chỗ khác, nên không quên dặn dò. “Ừ, em biết rồi.” 

Sau khi cúp máy, Giang Tiêu Tiêu nghe thấy tiếng nhà vệ sinh mở ra. “Cô đang ở đâu?”

Là giọng của Tử Vũ, Giang Tiêu Tiêu mừng rỡ, vội vàng mở cửa đi ra.

Tử Vũ nhìn thấy Giang Tiêu Tiêu, ngọn lửa đổi kỵ không kìm nén được mà bùng lên, cô ta châm chọc: “Phiền cô lần sau ra ngoài thì báo với tôi một tiếng, cô có biết cô đi ra ngoài như thế sẽ gây ra rắc rối lớn thế nào không?

Hiện nay cậu chủ đang rất bận rộn, xin cô đừng tạo thêm phiền phức nữa, lần sau cũng sẽ không may mắn như thế này đâu.

Bảo vệ tình địch của mình, đúng là buồn cười.

Nhìn nét mặt của Tử Vũ, Giang Tiêu Tiêu cau mày, đương nhiên cô nghe ra được hàm ý trong lời nói của cô ta, giống như đang tuyên chiến với cô vậy.

Vốn dĩ bị đuổi giết cũng đủ bực bội, hiện giờ Tử Vũ lại còn bày thái độ này ra, Giang Tiêu Tiêu rất khó chịu, nói: “Công ty cần tôi đi gặp khách hàng, sao lại là gây rắc rối được? Tôi đầu biết sẽ gặp phải đám người kia chứ.

Tử Vũ nghe vậy, hừ lạnh một tiếng, nói với vẻ khinh thường: “Thật là chẳng hiểu sao cậu chủ lại thích một người phụ nữ như cô nữa, ngoại trừ có chút ưu điểm ở khuôn mặt kia thì quả thật cô chẳng có điểm tốt nào cả. Hoàn toàn không xứng với một người đàn ông ưu tú như cậu chủ, cô chỉ biết gây rắc rối cho anh ấy thôi, nếu thức thời thì sớm rời xa anh ấy đi.”

Lời nói của Tử Vũ nồng mùi khiêu khích, nhưng Giang Tiêu Tiêu cũng không phải kiểu người dễ bắt nạt ai cũng bắt bí được, mặt cô đanh lại, nói: “Xứng hay không, không phải do cô quyết định. Cho dù cô không cam lòng thì người đứng cạnh anh ấy bây giờ là tôi, vợ chưa cưới của anh ấy cũng là tôi, chỉ cần Tri

Thận không không chê là đủ rồi, một người ngoài như cô không có tư cách ở đây khoa tay múa chân với tôi.”

Đánh rắn phải đánh dập đầu, ăn nói phải đâm thẳng vào trong lòng.


Nếu Tử Vũ đã không nể mặt thì Giang Tiêu Tiêu cũng không cần nói năng kiêng dè cô ta làm gì.

Bây giờ cô mới hiểu ra tại sao khi Tử Vũ nhìn cô, trong mắt lại toát ra sự thù địch, thì ra là cô ta thích Cận Tri Thận.

Thào nào lúc Cận Tri Thận bảo cô ta bảo vệ mình, cô ta không chịu, ai lại muốn bảo vệ người mình ghét chứ?

Không muốn tranh cãi thêm với Tử Vũ, Giang Tiêu Tiêu dứt khoát đi ra ngoài. “Cô!!” 

Tử Vũ nghe Giang Tiêu Tiêu nói thì vô cùng tức giận.

Cô ta ỷ vào mình được cậu chủ thích, thật là quả ngang ngược.

Nhìn bóng lưng Giang Tiêu Tiêu, Tử Vũ siết chặt năm đấm, cuối cùng sẽ có một ngày có ta sẽ khiến đối phương phải rời khỏi cậu chủ

Từ khi đi ra ngoài, tâm trạng Giang Tiêu Tiêu hơi suy sụp, những lời Tử Vũ nói cứ vắng vắng bên tại cô.

Tử Vũ nói đúng, quả thật có quá yếu, những chuyện như thế này xảy ra mà cô cũng chỉ có thể chờ người khác đến cứu.

Ánh mặt trời bên ngoài rọi xuống hơi chói mắt, Giang Tiêu Tiêu giơ tay che nắng.

Mặt trời thật là công bằng, dù trên thế giới này xảy ra chuyện gì thì nó vẫn mọc lên rồi lặn xuống như thường lệ.


Trong bệnh viện, Cận Tri Dực cũng nghe được tin Giang Tiêu Tiêu bị đuổi giết, anh ta nói chuyện này cho Tổng Thanh Uyển biết.

Tống Thanh Uyển nghe xong thì hoảng sợ “Vậy rốt cuộc chị Tiêu Tiêu có sao không?

Cận Tri Dực gối tay sau đầu, nói với giọng tỉnh bơ: "Có anh tôi ở đây thì xảy ra chuyện gì được chứ, nhưng mà sau này có cũng phải cần thận một chút, có khả năng có cũng sẽ bị theo dõi đấy”

Không phải Cận Tri Dực đang dọa dẫm, anh ta biết đám người kia sẽ không chỉ chú ý một mình Cận Tri Thận, ngay cả bệnh viện này cũng không thể nói là an toàn, Tổng Thanh Uyển hay ở cạnh anh ta, chưa biết chừng bọn họ sẽ ra tay với cô ấy. “Không phải chứ, anh đừng có mà dọa tôi.” Tống Thanh Uyển không dám tin, lực xoa bóp cũng mạnh hơn.

Làm Cận Tri Dực đau đến độ nhe rằng: "ấy ấy, cô nhẹ tay thôi, tôi cũng chỉ nói là có khả năng thôi, về sau hết giờ làm tốt nhất là cô về nhà sớm, đừng đi đâu khác, những lúc còn lại cứ theo sát tôi.

Nhìn dáng vẻ nóng nảy của anh ta, Tổng Thanh Uyển không nhịn được mà cười nói: “Ai bảo anh dọa tôi, cho anh chừa."

Mấy ngày nay, cô ấy cũng coi như quen thân hoàn toàn với Cận Trị Dực, vì vậy cũng không kiêng dè như trước.

Đúng lúc này bà Cận mở cửa đi vào, thấy hai người trẻ tuổi đang trêu chọc nhau, ánh mắt bà hiện lên vẻ hài lòng.

Qua một thời gian tiếp xúc, bà cũng hiểu sơ sơ về Tổng Thanh Uyển, phẩm tính của cô bé này cũng không tồi, Tri Dực lại đối xử với cô ấy khác với mọi người, nếu hai đứa thật sự ở bên nhau thì cũng coi như hoàn thành một nguyện vọng của bà.

Cận Tri Dực quay đầu sang thì thấy bà Cận đứng ở cửa, nói: “Mẹ, sao mẹ vào cũng không nói gì thế?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận