Bé Cưng Tinh Quái - Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành


ở một bên khác, Giang Tiêu Tiêu ngồi nhàm chán ở nhà nghịch điện thoại, mấy hôm nay Cận Tri Thận bề bộn nhiều việc, tuy cô biểu thị mình hiểu cho anh nhưng bảo cô hoàn toàn không suy nghĩ nữa thì đúng là không thể.

Tiểu Bảo thấy bộ dạng ấy của cô, không nhịn được bèn hỏi: “Mẹ ơi, mẹ sao thế?”

Giang Tiêu Tiêu lập tức hoàn hồn, dịu giọng nói: “Mẹ không sao, con làm xong bài tập chưa?"

Chút bài tập ấy với Tiểu Bảo mà nói đương nhiên không thành vấn đề, bé gật đâu rồi hỏi tiếp: “Mẹ nhớ ba phải không a?"

Đây vốn không phải chuyện gì mất mặt, thế nên bị Tiểu Bảo hỏi trúng tim đen Giang Tiêu Tiêu cũng không giấu giếm, nói thẳng: "Ừ, mẹ đang nghĩ có nên gọi ba con về nhà ăn cơm không, dù sao dạo này ba con bận quá.”

Tiểu Bảo nghe vậy thì nói luôn: "Vậy mẹ gọi điện hỏi thử đi ạ, nếu như ba bận quá thì chúng ta ăn trước thôi”Giang Tiêu Tiêu cũng cảm thấy bé nói có lý, vì vậy cô dứt khoát gọi điện cho Cận Tri Thận.
“A lô? Tri Thận, tối nay anh có định về nhà ăn cơm không?”

Cận Tri Thận thoáng suy nghĩ, tuy rằng anh rất muốn về nhà nhưng hiện tại chuyện bên chỗ Cận Tri Dực vẫn chưa giải quyết xong, anh không yên tâm được, vì vậy đành phải nói với cô: “Anh không về đâu, phải sang chỗ Tri Dực một lát, em cho Tiểu Bảo ăn đi nhé, bảo người hầu làm nhiều thêm vài món ấy”.

Giang Tiêu Tiêu không thể làm gì khác hơn là dặn anh nhớ ăn cơm rồi cúp điện thoại.

Tiểu Bảo không nghĩ tới ý tốt của mình hình như cuối cùng lại khiến mẹ khó chịu hơn, bé vội vàng an ủi: “Không sao đâu mà mẹ, con có thể ăn với mẹ mà.”

Nghe vậy, Giang Tiêu Tiêu lập tức ôm bé, xoa vai bé.

Thật ra Giang Tiêu Tiêu không khổ sở,chẳng qua là trong lòng cảm thấy lo lắng, cụ thể là lo lắng điều gì cô cũng không nói ra được, chỉ là cứ thấp thỏm không yên.

Bởi vì Cận Tri Thận không trở về, hai mẹ con dứt khoát đặt vài món mình thích rồi ăn luôn.

Mặc dù bọn họ đã lập kế hoạch dụ lính đánh thuê ra, nhưng không nghĩ tới tối hôm đó, biệt thự của Cận Tri Dực lại bị tập kích một lần nữa.
Đám người này hung mãnh hơn hai ngày trước, hơn nữa suýt lẻn được vào biệt thự.

Cùng lúc đó, những người âm thầm bảo vệ Cận Tri Dực xuất hiện, nhìn nhóm người trước mặt, lạnh giọng chất vấn: “Là ai!” 

Đối phương cũng võ trang đầy đủ, hoàn toàn không thấy rõ diện mạo, đương nhiên cũng không biết rốt cuộc là ai.

Những người phá hủy hệ thống an ninh đối mặt với nhiều người như vậy cũng sững sờ trong giây lát.Thật ra những người này đều là do Cận Tri Thận sắp xếp, sáng hôm đó biết tin Cận Tri Dực xảy ra chuyện, anh đã lén cử thêm vài người đến.
Cộng thêm những người do Bạch Lễ và Hạ Thư Hàm phải tới để phối hợp với kế hoạch lần này, tất cả tập trung lại với nhau, số lượng quả thật không thể khinh thường.

Những người kia thấy đối phương đông đảo như vậy, dĩ nhiên biết xông vào là điều bất khả thi, bây giờ ngay cả chạy trốn chỉ sợ cũng đã rất khó khăn.

Nhưng bọn họ không thể không chạy trốn.

Ngay sau đó hai bên cuối cùng vẫn động thủ, lao vào đánh nhau một trận.
Bởi vì số lượng người bảo vệ Cận Tri Dực động đảo nên đối phương đánh rất vất vả, nhưng nói cho cùng thực lực của những người đó vẫn khiến người ta sợ hãi, đánh với nhiều người thế này có hơi tốn công tốn sức.

Cuối cùng đối phương gần như dùng hết toàn lực mới miễn cưỡng rút lui được.Đã diễn phải diễn cho trót, không giả vờ giống như thật chắc chắn khó có thể khiến người khác tin tưởng, Bạch Lễ hiển nhiên cũng biết đạo lý này.

Bọ ngựa bắt ve sầu, tự nhiên có chim sẻ núp đằng sau.

Hai lính đánh thuê nấp trong bóng tối chứng kiến toàn bộ quá trình tạm thời chưa có ý định hành động.

Lúc này gã lính đánh thuế đang dò xét gì đó, hai người bọn họ cứ ẩn nấp trong tối quan sát nhất cử nhất động trong biệt thự như thế.
“Hệ thống an ninh của biệt thự này xuất hiện một lỗ hổng” Gã lính đánh thuê nói, nét mặt vẫn lạnh tanh.

Ả lính đánh thuê nói: “Thừa dịp lỗ hổng này chưa được sửa chữa, là thời cơ thích hợp nhất để chúng ta xâm nhập.

Hai người bọn họ quyết định nhanh chóng, xâm nhập vào hệ thống, chuẩn bị kỹ càng.Cùng lúc đó, trong văn phòng Chủ tịch Cận thị.

Cận Tri Thận nhìn chằm chằm máy tính trước mặt, trên màn hình hiển thị số liệu của hệ thống an ninh của biệt thự Cận Tri Dực, ngay sau khi hệ thống an ninh xuất hiện lỗ hổng, anh vẫn đang đợi.
Và đúng như dự đoán, có người xâm nhập hệ thống an ninh. 

Hôm nay tuy anh không đến chỗ Cận Tri Dực nhưng vẫn luôn chú ý sự an nguy của đối phương, sợ sẽ có chuyện gì đó xảy ra, vậy nên anh ngồi trong văn phòng vừa xử lý chuyện của công ty vừa bật máy tính quan sát hướng phát triển của biệt thự.

Khi hệ thống an ninh bị xâm nhập, anh phát hiện ngay lập tức, nhưng anh không ngăn chặn, trái lại khi sửa chữa hệ thống an ninh còn cố tình tạo một vài lỗ hổng để cho đối phương chui vào.

Đây cũng không phải là một việc dễ dàng, dù là Cận Tri Thận cũng phải tốn thời gian khá lâu mới giải quyết xong chuyện này.Đến khi giải quyết xông hết thảy, trời đã hửng sáng.

Khoảng thời gian rối ren này đè ép làm anh không thở nổi, nhất là khi những người kia bắt đầu theo dõi người nhà của anh, điều này làm anh cảm thấy sợ hãi.

Nếu mọi tầm ngắm đổ dồn lên người anh trái lại không có vấn đề gì cả, thế nhưng bọn họ thậm chí không chịu buông tha cho gia đình anh, khiến anh không chịu đựng được.

Đó là thứ quan trọng nhất của anh, không ai có thể chạm vào.

Cận Tri Thận xoa bả vai mỏi nhừ của mình, lại nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, bấy giờ mới cảm giác cơn mệt mỏi ập đến với mình.

Nhưng bây giờ trở về nhất định sẽ đánh thức Giang Tiêu Tiêu, Cận Tri Thận do dự giây lát, cuối cùng quyết định ngủ lại văn phòng.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tử Vũ đến vănphòng của Cận Tri Thận thì thấy anh đang ngủ trên chiếc giường nhỏ đơn sơ bên trong.

Cô ta vốn định giúp anh dém chăn, nhưng biết giấc ngủ của anh khá nông, cuối cùng chỉ đứng ở cửa nhìn một lúc rồi lại rời đi.

Đến cả quan tâm cũng không có lý do để quan tâm, quả thật là quá xót xa.
ở một bên khác, Tống Thanh Uyển nhìn nhìn căn nhà trống không có bóng dáng của Cận Tri Dực, nhất thời sửng sốt.

Hiếm khi nào anh ta không có ở nhà, đúng là khó tin.

Tống Thanh Uyển gọi điện cho Cận Tri Dực, hỏi: “Sao anh lại không có nhà thế?”

Cận Tri Dực không nghĩ tới Tổng Thanh Uyển vẫn đến nhà mình, lập tức cau mày, nói: “Sao cô lại đến đó? Mấy ngày nay tôi không có ở nhà, cô đừng đến.”

Không hiểu sao lại bị Cận Tri Dực nói như thế, Tống Thanh Uyển cảm thấy hơi khó chịu: “Anh sao thế hả? Ban đầu tôi đến muộn anh còn nói tôi, bây giờ lại nói thế này đây.”

Tổng Thanh Uyển thầm nghĩ: Rõ ràng anh bảo tối đến, bây giờ lại còn trách tôi không nên đến đây.

Cận Tri Dực dở khóc dở cười, chắc hẳn Tổng Thanh Uyển quên hôm qua anh ta nói gì.
Thật ra anh ta cũng không nỡ, nhưng gần đây có quá nhiều việc, hơn nữa bản thân anh ta còn là một bia ngắm thịt người, tất nhiên không thể kéo cô ấy vào vụ rắc rối này, anh ta đành phải nói: “Cô về trước đi, mấy hôm nay cũng đừng đến, vài ngày nữa tôi sẽ nói cụ thể mọi chuyện với cô.”

Tuy Tổng Thanh Uyển không hiểu ra sao, nhưng cũng vì thế mà cô ấy được nhàn rỗi, thế nên cô ấy cúp điện thoại rồi đi về luôn.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui