Bé Cưng Tinh Quái - Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành


Hai người bọn họ đi ra ngoài, mãi đến khi trời tối mới trở về, Tiểu Bảo trông thấy Giang Tiêu Tiêu lập tức ôm chặt cô không chịu buông tay.


Thoáng cai hai ngày đã trôi qua, trong hai ngày này Cận Tri Thận cũng không đến thăm Cận Tri Dực lần này, tuy biết trong bệnh viện có Tống Thanh Uyển chăm sóc đối phương, nhưng anh vẫn không yên.

tâm lắm.


“Tiêu Tiêu, hôm nay chúng ta đến thăm Tri Dực một lát đi” Cận Tri Dực khép báo cáo tài chính lại, rồi nói với Giang Tiêu Tiêu đang ngồi đọc sách ở bên cạnh.


Giang Tiêu Tiêu đang đọc đến đoạn cao trào, nghe anh nói cũng chỉ ậm ừ một tiếng không rõ ràng.


Cận Tri Thận bó tay, lắc đầu rồi tiếp tục nhìn hợp đồng trên tay.


Cuối cùng cũng hoàn thành công việc trong tay, Cận Tri Thận đi đến nhẹ nhàng ôm éo Giang Tiêu Tiêu, ghé vào tai cô, nói: “Tan tầm được rồi, cô nhóc ngốc”
Anh thổi vào tai làm Giang Tiêu Tiêu rụt cổ lại vì ngứa, rồi cô nói: “Vậy thì về nhà tôi, anh đừng thổi như thế, ngứa lắm”.


Nhưng Cận Tri Thận không định tha cho cô, trái lại còn chất vấn: “Anh vừa mới nói tan tầm định dẫn em đi đâu gì? Hửm?”
Giang Tiêu Tiêu đâu còn nhớ gì, đành phải giả vờ không biết gì cả, cô chớp chớp mắt nhìn Cận Tri Thận.


Cận Tri Thận bị bộ dạng này của cô dằn vặt không biết phải nói gì, không thể làm gì khác hơn là gãi mũi cô, thở dài nói: “Em đấy, đúng là bó tay với em mà”.



Giọng điệu cưng chiều cùng với động tác thân mật của anh làm Giang Tiêu Tiêu cảm thấy trong lòng ấm áp khôn kể.


Nói xong, Cận Tri Thận dắt tay Giang Tiêu Tiêu đi ra ngoài, tuy không biết anh muốn dẫn cô đi đâu nhưng không hiểu sao cô luôn cảm thấy yên tâm.


Không nghĩ tới Cận Tri Thận vẫn đưa cô về nhà, sau đó lấy một vài món đồ từ tay bà Cận rồi lại đi ra.


Đến cổng bệnh viện, Giang Tiêu Tiêu mới nhận ra, rồi ngượng ngùng mà nói: “Ra là đến thăm Tri Dực à, em suýt quên việc này luôn đấy.”
Cận Tri Thận nhìn cô, nói một cách nghiêm túc: “Em quên thật mà.”
Anh nói không sai tẹo nào, ai bào lúc đó cô không để tâm gì cả.


Đến cửa phòng bệnh, Cận Tri Thận bỗng dừng lại, Giang Tiêu Tiêu đi theo sau chẳng hiểu ra sao, nhỏ giọng hỏi: “Sao thế?”
Cận Tri Thận mỉm cười không nói gì, giơ tay chỉ vào trong phòng, ý bảo tự cô nhìn xem.


Giang Tiêu Tiêu tiến lên một bước, từ góc độ này vừa khéo có thể nhìn thấy tình hình bên trong.


Cô thấy Cận Tri Dực cởi trần, nằm sấp trên giường, Tống Thanh Uyển đang bôi thuốc cho anh ta.


Hai người bọn họ nhìn nhau, ngầm hiểu rõ.

Cận Tri Dực tuy bị thương nhưng xem ra anh ta lại rất hưởng thụ cuộc sống trong bệnh viện.


Lúc này, có lẽ Cận Trị Dực bị đau, cứ kêu gào mãi, nhưng mà kêu một lúc, âm thanh của anh ta bỗng trở nên kích thích hơn.


Tống Thanh Uyển đang yên đang lành bôi thuốc cho anh ta, nghe anh ta kêu rên như thế, tay bôi thuốc run lên, cô ấy tức giận nói thẳng: “Anh có thể đừng phát ra âm thanh kiểu đó giùm tôi không hả? Để người khác nghe được lại tưởng tôi đang làm gì”.


Nói xong, cô ấy lại cảm thấy xấu hổ, mặt mày đỏ bừng, đến cả lỗ tại cũng đỏ, phù hợp với một câu “mặt đỏ tới mang tai”.


Ai ngờ cậu hai Cận nằm trên giường bày ra vẻ rỗi hơi nên muốn kiểm chuyện, nói với vẻ mặt vô tội “Cô nói đúng lắm, nhưng mà tôi đau quá, thật sự không kiểm soát được bản thân mà”
Ngay lúc Tống Thanh Uyển định ném thuốc lại mà đi thì ngoài cửa,
Giang Tiêu Tiêu không nhịn được mà phì cười.


Hành động của cô làm hai người trong phòng bệnh giật mình, cùng xoay đầu lại ngay lập tức, nhìn hai vợ chồng nhà bọn họ.


Tống Thanh Uyển vốn cảm thấy Cận Tri Dực nói như thể đã mất mặt lắm rồi, không nghĩ tới bên ngoài còn có người khác, bây giờ cô ấy chỉ muốn tìm một cái lỗ nào mà chui xuống thôi.


Lúc này muốn hóng hớt cũng không hóng được, đầu sỏ Giang Tiêu Tiêu lập tức tiến lên, mở cửa đi vào.



Sau khi vào trong cũng có thể thấy được vết thương trên người Cận Tri Dực, cả phần lưng của anh ta toàn là vết bỏng nhìn mà phát hoảng, kinh hãi không thôi.


Giang Tiêu Tiêu cầm lòng không đặng mà nói: “Nghiêm trọng quá, thế này nếu lành lại thì sẽ có sẹo đấy”
Nghe cô nói vậy, Cận Tri Dực lập tức gật đầu hùa theo, nói: “Đúng rồi, sau này không tìm được vợ, anh em phải nuôi em cả đời”
Vốn dĩ Giang Tiêu Tiêu định nói: Nuôi chú cũng không thành vấn đề, dù sao Cận thị lắm tiền nhiều của, nuôi chú ăn không ngồi rồi cũng chỉ là việc nhỏ.


Thế nhưng cô chưa kịp nói ra thì Cận Tri Thận đã lên tiếng trước: “Không lấy vợ được thì đến ở rể cho nhà người ta, dù sao mặt cũng không bị biến dạng, đi ra ngoài lừa người khác vẫn được”.


Nói thật, từ lâu Giang Tiêu Tiêu đã biết Cận Trị Thận rất độc miệng, có điều cô không ngờ đến cả em trai ruột của mình anh cũng phải chọc ngoáy ác như vậy.


Cận Tri Dực chép miệng: “Anh à, anh độc ác quá đấy, em có ăn mấy đâu, anh cứ vứt bỏ đứa em đẹp trai này như thế à?”
Nghe anh ta nói, Cận Tri Thận lập tức bày ra vẻ mặt "Xin chú giữ lại chút liêm sỉ cho anh nhờ”, im lặng nhìn anh ta.


Trái lại Giang Tiêu Tiêu giống như tìm được đề tài, vội vàng bắt lấy cơ hội trêu Tống Thanh Uyển: “Thanh Uyển, Tri Thận không cần chú ấy, nhà em muốn nhận chú ấy đến ở rể không?”
| Vốn dĩ Tống Thanh Uyển cho rằng hai vợ chồng bọn họ chuyển đề tài rồi, nhưng cô ấy không nghĩ tới cuối cùng câu chuyện vẫn khơi ra cho cô ấy nói.

Cô ấy đỏ bừng mặt, nghẹn mãi mới nói được một câu: “Em mới không cần đâu” Nói xong cũng chạy luôn.


Cận Tri Thận buông tay: “Thoạt nhìn anh vẫn đánh giá cao chú rồi, cứ tưởng chú đi ở rể thì sẽ có người nhận chú, bây giờ xem ra dù chú có đến ở rể nhà người ta thì cũng chẳng có ai thèm”
Không biết Cận Tri Dực có nghe được những gì anh vừa nói không, dù sao trong phòng bệnh chỉ vang vọng tiếng kêu la của anh ta: “Tống Thanh Uyển, ít nhất cô cũng phải bôi thuốc cho tôi xong rồi hẵng chạy chứ!”
Nhưng dù anh ta gọi thế nào cũng không có bất kỳ sự đáp lại nào từ Tống Thanh Uyển.


Giang Tiêu Tiêu lắc đầu, hai người này đúng là một đôi chó mèo mà.


Cận Tri Dực bỗng quay sang nhìn Cận Tri Thận, dường như muốn nhờ anh bôi thuốc giúp mình.



Cận Tri Thận chưa kịp lên tiếng thì Giang Tiêu Tiêu đã giành trước: “Trước tiên ăn chút gì rồi bôi cũng được.”
Cận Tri Thận vội vàng đi đến đỡ Cận Tri Dực dậy, để anh ta có thể ngồi ăn thoải mái.


Giang Tiêu Tiêu nhanh nhẹn lấy đồ đạc bên trong ra, vừa mở nắp là cô biết ngay món ăn không giống người hầu trong nhà làm, trái lại giống như bà Cận tự nấu.


Bây giờ cô mới hiểu được vì sao Cận Tri Thận nhất định phải đưa có về nhà trước.


Giang Tiêu Tiêu múc canh ra bát, đưa cho Cận Tri Dực và nói: “Nhân lúc còn nóng mau uống canh đi, mẹ chú tự tay làm đấy”.


Dù sao cũng do tự tay mẹ mình nấu, Cận Tri Dực uống ngon lành, lại còn uống hết sạch.


Đến khi anh ta uống xong, Cận Tri Thận nắm tay Giang Tiêu Tiêu, nói với anh ta: “Vậy anh chị về đây, chú ngoan ngoãn bôi thuốc đi”
Cận Trị Dực đang định nói hai người ai định bôi thuốc cho em đây thì chỉ một lát sau Tống Thanh Uyển xuất hiện.


Hóa ra, trước khi Cận Tri Thận đi về, cố ý gọi Tống Thanh Uyển đến.


Cận Tri Dực đành phải ngoan ngoãn nằm sấp xuống chờ cô ấy tiếp tục bôi thuốc.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận