Bé Cưng Tinh Quái - Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành


Giang Tiêu Tiêu khựng lại, rồi cô chỉ tay lên trái tim, nói rành rọt từng chữ: “Ở đây không có vị trí của ba, khi ông ta đuổi tôi ra khỏi nhà họ Giang thì cũng không còn nữa rồi!”
Vừa nói, Giang Tiêu Tiêu vừa trở nên kích động hơn, Cận Tri Thận vội vàng ôm lấy cô, che chở cô trong lòng mình, nhìn Giang Chấn và nói: “Ông Giang, Vợ tôi nói nơi này không hoàn nghênh ông, ông thức thời thì mau đi đi”
Đối diện với Cận Tri Thận lúc này, Giang Chấn có cảm giác vô cùng áp lực, ông ta biết mình tiếp tục ở lại cũng chỉ tự rước lấy nhục, thế nhưng ông ta vẫn không thể bỏ đi ngay được.
“Tri Thận..”.

“Xin lỗi, tôi và ông vẫn chưa thân quen đến mức đó.”
Giang Chấn vừa định lên tiếng kéo gần quan hệ với Cận Tri Thận thì bị anh bác không chút nể nang.

Ông ta đành phải hít sâu một hơi rồi nói: “Anh Cận, xin cho tôi nói vài câu với Tiêu Tiêu.

Tiêu Tiêu, ba biết những việc mà Thẩm Thục Lan và Tình Tình làm trước đây hơi quá đáng, vốn là hôm nay ba muốn thay mặt hai người bọn xin lỗi con vì những sai lầm trước kia.
Đều là người nhà họ Giang, Tiêu Tiêu à, con khoan dung độ lượng đi mà, nể mặt ba tuổi đã cao, Tiêu Tiêu con tha thứ cho ba được không?”
“Dựa vào đầu mà ông đòi tôi phải chấp nhận lời xin lỗi của ông.

Chẳng lẽ mọi tổn thương tôi phải gánh chịu trước kia chỉ vì một câu xin lỗi của ông là có thể xóa bỏ hết được ư?
Ông có tư cách gì đòi hỏi tôi phải tha thứ cho ông? Xin lỗi nhé, tôi không thể tha thứ cho những việc quá khứ được, tôi cũng không nhận lời xin lỗi của ông.” Giang Tiêu Tiêu trả lời một cách kiên quyết.

Bởi vì cô có cảm giác mục đích Giang Chân đến đây hôm nay tuyệt đối không phải là để xin lỗi đơn giản vậy thôi.

Tức khắc Giang Chấn nghẹn họng, vốn dĩ ông ta định dùng khổ nhục kế để Giang Tiêu Tiêu tha thứ cho mình, nhưng không nghĩ tới bây giờ đối phương lại cứng cỏi như thế.

Giang Chẩn thấy không nói lý được với Giang Tiêu Tiêu, bèn chuyển tầm mắt sang Cận Tri
Thận.

“Vậy anh Cận, tôi có thể nói chuyện với anh một lát được không?”
Rốt cuộc cũng lộ đuôi cáo, Giang Tiêu Tiêu hừ lạnh, cô biết ngay ông ta đến đây với mục đích không đơn giản mà.

Cô dứt khoát đứng chắn giữa hai người họ, lạnh giọng nói: “Anh ấy không có gì để nói với ông cả”
Giang Chấn chưa kịp nói gì thì Giang Tiêu Tiêu đã kéo Cận Tri Thận ra ngoài bệnh viện.

Giang Chẩn xưa nay vốn là một kẻ luôn đặt lợi ích lên hàng đầu, lần này ông ta tìm đến đây nhất định là vì nhà họ Giang gặp phải phiền toái nào đó.

Lúc lên xe, Giang Tiêu Tiêu rầu rĩ không vui, Cận Tri Thận thấy thế bên an ủi: “Em đừng khó chịu vì ông ta, trong bệnh viện có nhiều người của anh, dù Giang Chân muốn làm gì cũng không làm được.”
Giang Tiêu Tiêu nghe vậy, tựa vào ngực anh và nắm chặt tay anh: “Em biết, nhưng mà chỉ cần nghĩ ông ta mượn danh nghĩa mẹ em để tiếp cận anh, em lại cảm thấy không thoải mái.”
Cận Tri Thận thấy Giang Tiêu Tiêu bĩu môi thì cảm thấy rất đáng yêu, dứt khoát hôn cô làm cô vừa hoảng sợ và xấu hổ.

Cô nhìn tài xế ngồi ở ghế trước, bảo đảm đối phương không phát hiện cái gì mới yên tâm, rồi cô nhìn Cận Tri Thận với ánh mắt trách cứ, nhỏ giọng nói: “Trong đây còn có người khác đấy, bị nhìn thấy thì không ổn”
Cận Tri Thận chỉ mỉm cười, không nói gì, tài xế rất thức thời hạ vách ngăn ghế sau xuống.

Tài xế cảm giác như ngồi trên bàn chông, vừa rồi anh ta có thể cảm nhận được ánh mắt sắc lẻm của sếp tổng từ phía sau, may mà hạ vách ngăn xuống,anh ta vẫn buộc mình phải nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt không ngó trái ngó phải.

Giang Tiêu Tiêu thấy vách ngăn hạ xuống thì lại xấu hổ, nhất định tài xế nghe được những gì cô nói khi nãy, cô liếc Cận Tri Thận xéo một cái rồi không thèm nhìn anh nữa.

Cô nằm trên đùi Cận Tri Thận, mơ màng buồn ngủ, gió ngoài xe lướt nhẹ qua gò má, thoải mái vô cùng, làm cho cô không kìm lòng được mà muốn như thế này mãi.

“Heo con lười biếng, đến nhà rồi, mau tỉnh lại nào?
Cận Tri Thận lay nhẹ Giang Tiêu Tiêu, cô từ từ tỉnh lại.

“Tiểu Bảo ngoan, ba và mẹ con có nhiệm vụ quan trọng cần đi làm, Tiểu Bảo có muốn em trai, em gái không?”.

Hiển nhiên bà Cận hiểu ý con trai nhà mình, lập tức giữ Tiểu Bảo lại lừa gạt.

“Muốn ạ!” Tiểu Bảo nghe vậy thì phấn khích lắm, ngoan ngoãn chơi với bà Cận.

Sau khi trở lại phòng, Cận Tri Thận nhìn Giang Tiêu Tiêu với ánh mắt ám muội.

Bị anh nhìn chằm chằm như thế, cô cảm thấy hơi lạnh gáy.

Để phòng ngừa Cận Tri Thận nổi máu dê xồm, Giang Tiêu Tiêu chui ngay vào trong chăn, quẩn kín mình lại, chỉ chừa mỗi đầu bên ngoài.

“Em là đà điểu đấy à?” Cận Tri Thận cạn lời nhìn dáng vẻ ấy của cô.

“Làm gì có, nhưng mà thế này khá an toàn” Giang Tiêu Tiêu trợn trừng mắt.

“Thế à?” Cận Tri Thận lên giường ôm Giang Tiêu Tiêu, cởi chăn quấn trên người cô ra rồi nhìn cô mỉm cười xấu xa.

Bởi vì sức lực kém xa, nên Giang Tiêu Tiêu tức khắc thua trận.

Đến khi Cận Tri Thận tha cho Giang Tiêu Tiêu, cô không còn sức lực gì nữa, mệt mỏi nằm trong lòng anh.

Cô bỗng nghĩ đến chuyện xảy ra chiều hôm nay, nói: “Tri Thận, anh nói xem Giang Chấn đột nhiên đến tìm anh có phải là vì công ty ông ta gặp rắc rối gì không?”
Cận Tri Thận suy nghĩ rồi trả lời: “Hình như công ty của công ty đúng là xuất hiện vấn đề thật, sợ rằng bây giờ Tập đoàn Giang thị sắp phải đổi tên thành Tập đoàn Lam thị rồi.”
Giang Tiêu Tiêu nghe anh nói thì rất ngạc nhiên, vội hỏi: “Sao lại vậy được? Chẳng phải nhà họ Giang và nhà họ Lam vốn là thông gia à?”
- ------------------- .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui