Bởi vì nhàn rỗi không có việc gì làm, Giang Tiêu Tiêu tiện tay mở weibo lên.
Không nghĩ tới, tin Lam Quần Hạo sắp kết hôn với Lâm Hân Dao - con gái nhà họ Lâm đã lên bảng hot search, bình luận bên dưới cũng toàn là những lời chúc phúc.
Giang Tiêu Tiêu lướt một lúc lâu mới lướt đến một bình luận tiêu cực, bên dưới cũng đều là bình luận chê trách, không có cái nào là khen.
Xem ra, Lam Quân Hạo thật sự tốn nhiều công sức cho lễ cưới này, thậm chí còn thuê người spam weibo, sợ ảnh hưởng đến hình tượng và nhân phẩm của mình trước mặt vợ chưa cưới.
Lúc này, Cận Tri Thận đi đến, thấy cô đang xem weibo, không nhịn được bèn hỏi: “Em đang xem gì thế? Chẳng lẽ là tin tức Lam Quân Hạo sắp kết hôn à?”
Giang Tiêu Tiêu cũng không định giấu anh, hơn nữa trong lòng cô vốn cũng không có suy nghĩ gì khác, bình tĩnh thản nhiên, cũng chẳng cần giấu giếm, thế nên cô cũng chỉ gật đầu: “Xem ra Lam Quân Hạo thuê rất nhiều người đi spam”
Việc này cũng không có gì lạ, Cận Tri Thận không quan tâm, trái lại nói: “Người đau khổ nhất bây giờ chắc chắn là cô em gái của em”
Giang Tiêu Tiêu nói: “Anh đừng nói như vậy, cô ta dâng hết tài sản của nhà mình rồi, hiện tại cả Giang thì chẳng còn bao nhiêu là thuộc về ông ta”
Tuy không còn chút tình cảm nào với người cha đó, nhưng sản nghiệp của Giang thị rơi vào tay tên khốn Lam Quân Hạo lại chẳng đáng, vì thế Giang Tiêu Tiêu nói chuyện, trong lòng cũng bực bội.
Nói cho cùng cũng là do Giang Tình Tình gây nên cơ sự này, hơn nữa tình cảm của cô với Giang thì cũng không sâu, lại nghĩ đến mẹ mình giờ vẫn đang nằm trên giường bệnh, thậm chí cô cảm thấy bọn họ gieo gió gặt bão.
Sắc mặt của Giang Tiêu Tiêu khôi phục như thường, rồi cô dịu dàng nói: “Được rồi, đừng nghĩ đến chuyện này nữa, anh có việc gì à?”
Cận Tri Thận ôm cô từ phía sau, cằm tỳ lên đầu cô, nói: “Anh cũng đang định nói với em chuyện này, trước kia nhà họ Lâm và nhà họ Cận từng hợp tác với nhau, cho nên cũng nhận được thiệp cưới.”
Thật ra, những người thuộc tầng lớp thượng lưu như bọn họ, việc làm ăn ít nhiều gì cũng có dây mơ rễ má với nhau, những gia tộc này chỉ cần nhà ai có tiệc cưới thì ở hiện trường gần như có thể thấy tất cả nhân vật có máu mặt đều sẽ đến tham dự.
Thế giới này vốn nhỏ bé, Giang Tiêu Tiêu cũng không cảm thấy kỳ lạ.
“Vậy anh muốn đi không?” Giang Tiêu Tiêu ngẩng đầu nhìn anh.
.
Truyện Xuyên Không
Cận Tri Thận gật đầu, nói: “Thật ra anh vốn không cần đi, mà là Tri Dực đến tham dự, nhưng bây giờ chú ấy còn đang ở bệnh viện, em cũng biết tình trạng của chú ấy rồi đấy, nhất định là không đi được”.
“Nếu người ta đã đưa thiệp mời rồi thì đi đi, chưa biết chừng về sau sẽ hợp tác làm ăn, kiểu gì cũng sẽ chạm mặt thôi” Giang Tiêu Tiêu vừa véo ngón tay anh chơi đùa vừa nói.
Cận Tri Thận ôm cô chặt hơn, rồi ghé vào tai cô, nói: “Vậy thì, vợ anh có sẵn lòng đi cùng anh không?”
Câu nói này của anh làm trái tim Giang Tiêu Tiêu rung động, cô nhìn anh trách cứ: “Ai là vợ anh chứ?”
Cận Tri Thận bị cô chọc cười, dứt khoát hôn lên mặt cô một cái rồi nói: “Cầu hôn rồi, nhẫn em cũng nhận rồi, bây giờ muốn quỵt nợ à? Vậy không được, làm vợ của Cận Tri Thận này rồi thì không chạy thoát được đâu”
Anh cứ vợ ơi vợ à, trái lại làm Giang Tiêu Tiêu cảm thấy mắc cỡ, khuôn mặt đỏ bừng, khiến cho cô giống như một nụ hoa e ấp sắp nở rộ.
Cận Tri Thận cố gắng dằn lại ý nghĩ khác thường trong đầu mình, đằng hắng một tiếng: “Em.
vẫn chưa trả lời anh đâu, em có muốn đi với anh không?”
Nói xong anh lại suy nghĩ một chốc rồi mới nói tiếp: “Nếu em không muốn đi thì anh đi lộ mặt rồi về luôn, sau đó ở với em, cũng không phải việc gì quan trọng, không muốn đi thì không đi”
Dẫu sao thân phận của Lam Quân Hạo quá xấu hổ, anh ta là chồng chưa cưới cũ của Giang Tiêu Tiêu, lại là bạn trai cũ của Giang Tình Tình, rồi lại chiếm đoạt của cải của Giang thị, có thể nói anh ta có quan hệ dây mơ rễ má với nhà họ Giang.
Thấy anh chăm sóc cho mình cẩn thận, chu đáo như thế, Giang Tiêu Tiêu cảm thấy dù không uống cốc nước nóng này thì trái tim cô cũng vô cùng ấm áp.
Cô vừa uống nước, vừa nói: “Vừa rồi em đang nghĩ đến đám cưới của Lam Quân Hạo, thật ra em không muốn đi lắm, cũng không có lý do gì cả, vả lại những việc làm của anh ta thật sự là qua bỉ ổi.
Nhưng mà...!em ít khi tham gia những sự kiện quan trọng với anh, em nghĩ nếu lần này đi thì sẽ quanh minh chính đại mà cầm tay anh xuất hiện.
Vì thế...!lần này em vẫn muốn đi”
Dứt lời, cô sực nghĩ đến một vấn đề, lần này có thể xem như cố dẫn người yêu hiện tại đi tham gia đám cưới của bạn trai cũ, thoạt nghe khá là thần kỳ.
Tuy Cận Tri Thận trông vẫn nghiêm túc như bình thường, nhưng Giang Tiêu Tiêu có thể cảm nhận rõ ràng tâm trạng của anh vui vẻ hơn vừa nãy nhiều, bầu không khí xung quanh cũng hiền hòa hơn.
Giang Tiêu Tiêu không kìm được mà nở nụ cười, quả nhiên lòng dạ đàn ông như kim đáy biển, vốn dĩ chính miệng anh nói không đi cũng không quan trọng, thế mà vẻ mặt của anh bây giờ hình như không giống như thế.
Hũ dấm lâu năm này thoạt nhìn rất vừa miệng Cận Tri Thận.
Ngay lúc Giang Tiêu Tiêu đang suy nghĩ miên man, nụ hôn của Cận Tri Thận đã rơi xuống trên môi cô.
Nụ hôn của anh hơi ngang ngược, nhưng như là sợ làm hỏng của báu của mình nên còn xen lẫn chút dịu dàng.
Dường như giữa trời đất này, bọn họ chỉ còn lại lẫn nhau.
- -------------------