Bé Cưng Tinh Quái - Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành


Thẩm Thục Lan nghe được tin tức này cũng kinh hãi không thôi, bà ta không ngờ vào giây phút quan trọng này lại xuất hiện lầm lỗi như thế này.

Trong lòng bà ta cực kỳ oán hận ông cụ Giang đã khuất, lúc đó bà ta cho rằng cả công ty thuộc về Giang Chấn nên mới bất chấp tất cả mà lấy ông ta.

Nếu là như thế thì chẳng phải bọn họ đang làm thuê cho Giang Tiêu Tiêu?
“Chuyện quan trọng như thế mà sao trước nay tôi không hề hay biết gì? Ông được lắm Giang Chẩn, thì ra ông chẳng có gì cả, vậy mà lại để tôi thời trẻ đi theo ông uổng phí thế đấy!” Thẩm Thục Lan giận dữ.

Bà ta cảm giác mình bị Giang Chẩn đùa bỡn, quay như dế, còn sinh con dưỡng cái cho ông ta, nghĩ thôi đã giận không biết trút vào đầu.

Đối mặt với sự chỉ trích của Thẩm Thục Lan, Giang Chấn không có cách nào phản bác.

“Sau đó tôi cũng mới biết được việc này mà, bà gào cái gì mà gáo, bà cho rằng tôi chưa từng nghĩ cách hay sao? Nhưng mà di chúc của ông cụ vốn không ở trong tay tôi.”
Giang Chấn châm một điếu thuốc, nói với giọng bình tĩnh.

Thật ra hồi mới đuổi Giang Tiêu Tiêu ra khỏi nhà, ông ta cũng đã để cô ký tên vào hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, nhưng đó cũng chỉ là một phần cổ phần của mỗi người con nhà họ Giang.

Có điều ông cụ Giang khi còn trên đời là cổ đông lớn nhất của Tập đoàn Giang thị, hiện nay biến thành Giang Tiêu Tiêu, chỉ khi nào lấy được bản di chúc đó thì mới có thể chuyển.

nhượng cổ phần.

Khi đó chỉ có mình Giang Chấn biết việc này, ông ta chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày Giang thị biến thành như này.

Thẩm Thục Lan nghe Giang Chấn nói thì càng không có cách nào chấp nhận sự thật này, bà ta khóc lóc kể lể: “Còn không phải vì ông vô dụng, ba ông mất, đến cả cổ phần cũng để lại cho cháu gái, ông còn làm con trai ruột làm gì nữa?”
Thẩm Thục Lan càng nói càng khiến Giang Chấn phiền lòng, ôn ta không nhịn được mà nói: “Được rồi! Chỉ trích thì được tích sự gì, nếu không phải vì mẹ con bà đối xử cạn tàu ráo mảng với nó thì mọi chuyện có thể thành ra nông nỗi này sao?”
“Ba, vậy bây giờ chúng ta phải làm sao đây? Ba đi cầu xin cô ta cũng không có hiệu quả rồi, vậy chẳng phải chúng ta..” Giang Tình Tình nhỏ giọng nói.

Nếu không thể sáp nhập công ty thì Lam Quân Hạo cũng sẽ không lấy cô ta, cô ta không muốn mình phải chịu khổi lâu như vậy mà cuối cùng vẫn không đổi lại được gì.

“Để ba suy nghĩ chút đã” Giang Chấn xoa đầu mày đau nhói và nói.

Thẩm Thục Lan thấy dáng vẻ này của Giang Chấn thì vừa tức vừa giận, dù con khốn ấy đi khỏi nhà họ Giang rồi thì vẫn là kẻ tử thù của bọn họ.

Cuối cùng bà ta cắn răng, nói: “Còn suy nghĩ gì nữa, bây giờ con khốn ấy bị đuổi ra khỏi nhà rồi, đầu thể thừa kế tài sản của nhà họ Giang được nữa.

Ngả bài với nó đi, để nó trả lại cổ phần của nhà họ Giang chúng ta”
Giang Tình Tình nghe vậy, vội nói hùa theo: “Đúng đấy ba à, mẹ nói đúng đấy, cô ta bị xóa tên khỏi nhà họ Giang chúng ta từ lâu rồi, hoàn toàn không có quyền lợi thừa kế di sản của ông nội”.

Cảm nhận được hai tầm mắt đăm đăm của hai mẹ con họ, Giang Chấn ngẩng đầu lên nhìn, rồi nói: “Muốn nói thì hai mẹ con bà đi mà nói, cái mặt mo này vẫn cần thể diện”
Sau đó ông ta bỏ đi luôn.

Thẩm Thục Lan nhìn bóng lưng ông ta rơi đi, nói với vẻ bất mãn: “Nếu bà đây biết trước ông ta không có cổ phần của nhà họ Giang thì còn kết hôn với ông ta làm gì!”
Giang Tình Tình nghe Thẩm Thục Lan nói thế thì hơi mất kiên nhẫn, nói: “Được rồi, mẹ à, giờ không phải là lúc oán trách, mau nghĩ cách làm sao để nói với con khốn đó đi, bây giờ chung thân đại sự của con mới là quan trọng nhất.”
Thẩm Thục Lan nhìn vẻ mặt của Giang Tình Tình lúc này mới dừng ngữ khí ban nãy lại, ôm vai cô ta và nói: “Tình Tình, con yên tâm, mẹ nhất định sẽ khiến Giang Tiêu Tiêu trả lại cổ phần vốn nên thuộc về con”
Tập đoàn Lam thị.

Giang Tình Tình bị ngăn lại ở dưới tầng một của Tập đoàn Lam thị, và đang to giọng la hét.

Trên tầng, Lam Quân Hạo mỉm cười nhìn Giang Tiêu Tiêu giống như một vai hề nhảy nhót.

Chà, đúng là đồ đàn bà ngu xuẩn, chỉ vui đùa với cô ta một chút mà cô ta vẫn cho là thật cơ đây.

Nếu không phải cô ta được Giang Chẩn cưng chiều thì làm sao trước kia anh ta lại lựa chọn một đứa con riêng chứ.

Lam Quân Hạo xem chán màn biểu diễn của cô ta thì quay lại ngồi trên ghế sô pha, nhấm nháp rượu vang.

Mười phút sau.

Trợ lý đi lên, nói với vẻ bất đắc dĩ: “Chủ tịch Lam, cô gái kia vẫn luôn ở bên dưới không chịu đi, nói rằng hôm nay nhất định phải gặp được anh, có chuyện quan trọng phải nói cho anh biết.”
Nghe trợ lý báo cáo, Lam Quần Hạo mở mắt ra, tỏ vẻ hứng thú: “D? Vậy để cô ta lên đi.”
Lúc này Giang Tình Tình đang ngồi bệt trên sàn nhà Tập đoàn Cận thị với lòng căm giận khôn cùng.

Các cậu đang làm gì vậy? đi theo tôi.

Truy cập Tamlinh247.com để đọc sớm nhất nhé
Trông thấy Lam Quần Hạo với dáng vẻ ấy, Giang Tình Tình nổi giận.

“Anh nhàn nhã quá nhỉ, Lam Quân Hạo, tôi không ngờ anh lại tuyệt tình như thế, chẳng lẽ anh không biết trong bụng tôi còn có đứa con của anh à?”
Lam Quần Hạo nghe vậy, quay đầu nhìn Giang Tình Tình, giả ngu hỏi: “Cô nói gì cơ?”
“Ha, anh đừng giả vờ nữa, anh bảo cấp dưới ở dưới ngăn cản tôi, không muốn gặp tôi, anh xem đây là đạo đãi khách của anh đấy.”
Nói rồi, Giang Tình Tình vén tay áo lên, trên tay có vài vết đỏ, có thể thấy khi bảo vệ ngăn cản cô đã mạnh tay đến mức nào.

Lam Quân Hạo thấy vậy thì ngạc nhiên nói: “Cô đổ oan cho tôi rồi, cô cũng biết mỗi ngày tôi phải đối mặt với bao nhiêu phụ nữ không rõ lai lịch, vì thế bọn họ cũng chỉ làm tròn bổn phận của mình mà thôi.

Hơn nữa tôi cũng không biết cô đến.

Nói đi, hôm nay cô đến đây là có chuyện gì không?”
“Tôi muốn báo cho anh biết một tin, nếu muốn Lam thị và Giang thị hợp làm một thì còn cần anh hỗ trợ, hiện nay cổ đông lớn nhất của Giang thị là Giang Tiêu Tiêu.

Nếu anh có thể lấy lại được cổ phần trong tay cô ta thì việc hợp nhất có thể tiến hành thuận lợi.” Giang Tình Tình nói một cách bình tĩnh.

“Cái gì?! Thế này là thế nào?” Lam Quân Hạo cau mày.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui