Bé Cưng Tinh Quái - Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành


Hạ Thư Hàm một lòng khuyên bảo Tử Vũ nên không chú ý đến Bạch Lễ ở bên cạnh.

Đến khi anh ấy trấn an Tử Vũ xong, phát hiện Bạch Lễ cũng trong tình trạng say bí tỉ, hay còn đang nói mê sảng.

“Sao em lại không nhìn thấy anh trả giá hết thảy vì em..."
Hạ Thư Hàm nhìn dáng vẻ say khướt của anh ấy, tức khắc cảm thấy vô cùng tức giận.

Anh ấy bảo phục vụ lấy cho mình một cốc nước đá rồi dội thẳng lên mặt Bạch Lễ, đối phương tỉnh lại, nhìn anh ấy với vẻ khó hiểu.

“Bạch Lễ cậu tỉnh táo lại cho tôi, hôm nay tôi gọi cậu đến không phải để cậu uống rượu!” Hạ Thư Hàm lớn tiếng quát.

Bấy giờ Bạch Lễ mới sực tỉnh lại, biết mình vừa thất thố.
Trong ba người bọn họ, anh ấy là người giỏi che giấu tình cảm nhất, thế nhưng hôm nay chứng kiến Tử Vũ suy sụp tinh thần vì Cận Tri Thận, anh ấy ghen tỵ nên mới thành ra như thế.

“Tôi.."
Bạch Lễ nhìn Hạ Thư Hàm đang nổi giận, không biết nên nói gì.

“Được rồi, được rồi, bây giờ Tử Vũ cũng say rồi, cậu đưa cô ấy về đi, nhớ này, đừng để xảy ra chuyện gì làm cậu phải hối hận cả đời” Hạ Thư Hàm căn dặn.

Sau đó anh ấy vỗ vai Bạch Lễ rồi rời đi.


Dĩ nhiên anh ấy biết bí mật của anh em nhà mình, chẳng qua lần này muốn tạo một cơ hội cho đối phương thôi.

Bạch Lễ nhìn Tử Vũ say bất tỉnh nhân sự trên quầy bar, chợt cảm thấy đau lòng.

Anh ấy bế cô lên ra khỏi quán bar.

Trên suốt đường đi, Tử Vũ lẩm bẩm tên Cận Tri Thận không ngừng, đối với Bạch Lễ mà nói, quả thật là hành động tổn thương nhất.

Một lát sau, Tử Vũ không nói nữa mà chìm vào giấc ngủ.

Nghe tiếng thở đều đều của cô ta, Bạch Lễ cảm thấy thỏa mãn vô cùng.

Anh ấy cố ý lái xe rất chậm, chỉ để được ở bên cô ta lâu hơn.

Nhưng con đường đi lâu đến đâu rồi cũng sẽ đến điểm cuối, anh ấy ôm Tử Vũ xuống xe, đặt cô ta lên giường, lau mặt cho cô một cách cẩn thận.

Sau khi xác nhận không còn việc gì nữa, anh ấy định ra về, song trong nháy mắt xoay người lại bị Tử Vũ giữ lại.

Khi bàn tay của Tử Vũ chạm vào mình, Bạch Lễ sững sờ.

| Tử Vũ say rượu trong quyến rũ hơn mọi ngày rất nhiều, đó đúng là cám dỗ trí mạng với anh ấy.

Môi Tử Vũ hơi nhếch lên, khuôn mặt đỏ ửng vì men say, trông cô ta giống như một bông hoa nở rộ.

| Bạch Lễ không nhịn được mà nhìn ngắm lâu hơn.

Anh ấy từ từ lại gần, rồi cúi xuống, hơi thở của Tử Vũ phả lên mặt làm cơ thể của anh ấy có phản ứng.

Bạch Lễ nhìn đôi môi của Tử Vũ, có xúc động muốn hôn cô ta.

Sao không nhân cơ hội này phóng túng bản thân? Chẳng lẽ cứ chạy đi một cách yếu hèn như thế ư?
Ý nghĩ ấy cứ kêu gào trong đầu, Bạch Lễ cũng mờ mịt, không biết rốt cuộc nên làm sao.

Nhưng cuối cùng lý trí vẫn chiến thắng, anh ấy đắp chăn cho Tử Vũ, rồi chạy trốn...!
Nếu thừa dịp Tử Vũ không tỉnh táo mà làm gì đối phương, anh ấy sợ rằng đến chính anh ấy cũng sẽ không tha thứ cho bản thân.

Bạch Lễ về đến nhà liền xông vào phòng tắm, mặc cho nước lạnh xối từ đầu đến chân, hy vọng có thể giảm bớt cơn nóng trong cơ thể.


Một lúc lâu sau, anh ấy mới ra khỏi phòng tắm, toàn thân ướt nhẹp, thoạt nhìn có vẻ chán chường.

Nhìn thuốc lá đặt trên bàn, anh ấy không kìm được mà cầm lên.

Thuốc lá là Hạ Thư Hàm đưa, nhưng anh ấy chưa bao giờ hút thuốc nên cũng chỉ để đấy.

Rốt cuộc thuốc lá có vị gì? Nó sẽ khiến người ta quên đi muộn phiền ư?
Bạch Lễ châm một điếu thuốc, rít một hơi, nhưng lại bị sặc khói, xem ra anh ấy vẫn không thích hợp với thứ này.

Tối nay định sẵn là một đêm không ngủ.

Ngày hôm sau, trên bàn ăn sáng, bà Cận nhiệt tình múc canh cho Giang Tiêu Tiêu, lúc đưa canh cho cô còn nói: “Tiêu Tiêu, con gầy quá, phải bồi bổ nhiều vào, như thể mới có sức lực sinh đẻ”
Giang Tiêu Tiêu nghe vậy thì xấu hổ, cô e thẹn nói: “Mẹ, mẹ nói gì vậy..."
"Còn xấu hổ gì nữa, con vẫn chưa thích ứng khi trở thành con dâu nhà họ Cận à?” Bà Cận cười nói.

“Mẹ, mẹ biết Tiêu Tiêu xấu hổ thì đừng đùa với em ấy chứ.” Cận Tri Thận nhận thấy Giang Tiêu Tiêu mắc cỡ bèn giải vây giúp
CÔ.

“Bà nội ơi, sao mẹ lại gọi bà là mẹ ạ?” Tiểu Bảo vẫn chưa biết ba mẹ mình đã đi đăng ký kết hôn, bé hỏi một cách ngây ngô.

“Mẹ của con bây giờ là vợ hợp pháp của bà con rồi, vì thế mẹ của ba cũng là mẹ của mẹ con” Cận Tri Thận xoa đầu Tiểu Bảo và nói.

Nghe Cận Tri Thận nói thế, Tiểu Bảo vui đến mức nhảy cẫng lên.

“Vậy về sau mẹ chính là mẹ thật của con rồi! Mẹ sẽ không bỏ con đi nữa!”
Bà Cận nhìn Tiểu Bảo vui sướng như thế cũng trêu bé: “Đúng vậy, vậy sau đó bảo mẹ con sinh em trai, em gái cho cháu được không?”

Bà Cận nói xong, Cận Tri Thận cũng hùa theo: "Con cũng sẽ cố gắng, để ba mẹ sớm ngày được ôm cháu gái.”
“Thế là tốt nhất, dù sao bây giờ cũng nhàn rỗi, vừa hay có thể chăm cháu cho hai đứa” Bà Cận hết sức vui vẻ.

Cuộc đối thoại của bọn họ làm Giang Tiêu Tiêu đỏ bừng mặt, đây đúng là một bữa sáng khó quên với cô...!
Sau khi ăn sáng xong, Cận Tri Thận đưa Giang Tiêu Tiêu đến công ty.

Trên đường đi, Giang Tiêu Tiêu không nhịn được mà oán trách: Vừa nãy anh cũng không biết đường giải vây cho em, lại còn hùa theo mẹ trêu ghẹo em nữa chứ.”
Nhìn dáng vẻ thẹn thùng của VỢ yêu nhà mình, Cận Tri Thận thật sự rất muốn giấu cô ở nhà, để không ai có thể chia sẻ vẻ đẹp của cô với anh.

“Thì anh phải phối hợp với mẹ mà, bây giờ mẹ cũng nhàn rỗi, chúng ta vừa hay sinh một đứa để mẹ có việc làm”
Cận Tri Thận nói xong, Giang Tiêu Tiêu liếc xéo anh một cái, không nói gì nữa.

Sau khi đến công ty, Giang Tiêu Tiêu trở lại vị trí của mình, bắt đầu làm việc.

Mau chóng chuyển di sản của ông nội Giang Tiêu Tiêu sang đứng tên cô mới là việc quan trọng.

Chưa đến giờ tan tầm nhưng Cận Tri Thận dứt khoát dẫn Giang Tiêu Tiêu ra công ty.

Anh chuẩn bị đơn giản một chút rồi đưa cô đi thẳng đến chỗ của luật sư già.
- -------------------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận