Bé Cưng Tinh Quái - Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành


Giang Tiêu Tiêu không kìm được sự thấp thỏm trong lòng, nói cho cùng đó là di sản mà ông nội để lại cho cô.

Nếu gặp được bạn cũ của ông nội, cô nên nói gì hay nên bày tỏ thái độ như thế nào để thừa kế di sản này?
Cận Tri Thận cảm nhận được sự căng thẳng của Giang Tiêu Tiêu, anh nắm chặt tay cô.
“Em không cần suy nghĩ gì cả, có anh ở cạnh em rồi.” Cận Tri Thận hôn nhẹ lên trán cô, rồi gõ cánh cửa nhà đóng chặt trước mặt.

“Ai đấy?” Một giọng nói trầm thấp vọng ra.

“Chào ông, tôi là Cận Tri Thận, tôi có hẹn trước với ông” Cận Tri Thận bình tĩnh nói.

“À, vào đi.”
Sau đó ông cụ mở cửa cho hai người, dẫn bọn họ đi vào nhà.

Lúc gặp mặt luật sư già, Giang Tiêu Tiêu cảm thấy hơi bất an, lén nhìn ông cụ còn bị phát hiện, đành phải cúi đầu xuống.

Ngay khi cô cảm thấy lúng túng, luật sư già lên tiếng trước: “Cháu là Giang Tiêu Tiêu nhỉ”.

Giang Tiêu Tiêu thấy luật sư già nói thẳng thì cũng không thấp thỏm nữa, cô ngồi đối diện ông, lấy thẻ căn cước trong túi xách ra đưa cho ông cụ.

“Là cháu, không biết nên xưng hô với ông như thế nào ạ?”
“Ông họ Từ, cháu gọi ông Từ đi, những thứ này đều là của ông nội cháu để lại cho cháu, ông đã thay ông ấy bảo quản nhiều năm”
Ông Từ vừa nói vừa lấy một chiếc hòm từ bên dưới ra, chiếc hòm đã phủ bụi, có thể thấy được sự lâu dài của thời gian.

Giang Tiêu Tiêu nhìn chiếc hòm ấy, run rẩy mở nó ra.

Thứ đầu tiên đập vào mắt là một bức thư, trên đó viết: Tiêu Tiêu yêu dấu.

Đã nhiều năm không nhìn thấy nét chữ của ông nội, nay được thấy lại lần nữa, đôi mắt Giang Tiêu Tiêu chợt nhạt nhòa.

Tiêu Tiêu, chắc hẳn khi cháu nhìn thấy những thứ này, ông nội đã qua đời nhiều năm, vị luật sư này là người bạn lâu năm của ông, cũng là người ông tin tưởng nhất.

Từ khi ông bị bệnh đến nay, người mà ông lo lắng nhất là cháu, nhưng ông không thể tiếp tục bảo vệ cháu được nữa, mong rằng ngày sau cháu có thể tìm được một người thật lòng yêu thương cháu.

Ông muốn cháu kết hôn mới có thể thừa kế di sản này để đề phòng đám lòng lang dạ sói họ Giang kia chiếm đoạt tài sản, đây là những thứ cuối cùng ông có thể để lại cho cháu.

phúc.

Tiêu Tiêu, đừng buồn, ông nói ở trên trời vẫn sẽ luôn bảo vệ cháu, nhìn cháu lớn lên từng ngày, hy vọng cháu có thể sống hạnh
Yêu cháu.

Từ khi mở bức thư ra, nước mắt của Giang Tiêu Tiêu chưa từng ngừng chảy, cô không ngờ trong lúc bệnh nặng ông nội vẫn lo lắng cho cô.

| Cận Tri Thận biết ông nội chiếm vị trí rất quan trọng trong lòng cô, vì thế mổ mực ở bên sưởi ấm cho cô.

“Được rồi nào, nén bị thương, ông Giang cũng không muốn cháu đau lòng đầu.

Dưới bức thư còn có một danh sách, cháu xem đi, kiểm tra xem có gì không khớp không” Ông cụ Từ lên tiếng.

Nghe vậy, Giang Tiêu Tiêu lau khô nước mắt trên mặt, nói: “Không cần đâu ạ, ông Từ, cháu tin ông.”
Cô nói xong, ông cụ lấy di chúc và đơn sang tên tài sản ra, rồi hỏi: “Đúng rồi, nếu cháu muốn thừa kế phần di sản này thì điều | kiện duy nhất chính là cần phải kết hôn trước đã, giờ cháu đã kết hôn chưa?”
“Đây là giấy chứng nhận kết hôn của chúng cháu, chúng cháu trở thành vợ chồng hợp pháp từ mấy ngày trước rồi”
Cận Tri Thận nói rồi đưa giấy chứng nhận kết hôn ra.

Ông cụ Từ nghiêm túc quan sát một lát, mới xác nhận: “Nếu vậy thì ký luôn thôi.”
Nói xong, ông cụ đẩy tài liệu đến trước mặt Giang Tiêu Tiêu, cô ký tên không chút chần chừ.

Sau đó lại ký tên vào vài mẫu đơn nữa, trong đó có mẫu đơn di chuyển cổ phần và vài đơn sang tên tài sản.

“Được rồi, cháu đã trở thành chủ nhân của những di sản này, cháu muốn phân chia thế nào không liên quan đến ông, bây giờ các cháu có thể đi rồi, nhiệm vụ của ông cũng hoàn thành”
Khi nói câu này, trong mắt của ông cụ Từ thoáng hiện nét cô đơn.

Đúng vậy, món đồ ông cụ bảo quản nhiều năm giờ đây rốt cuộc cũng về với chủ nhân, ông cụ cũng có thể đi tìm bạn cũ của mình rồi.

Cảm nhận được sự cô đơn của ông cụ Từ, Giang Tiêu Tiêu bỗng nói, như đã quyết định việc gì đó: “Ông Từ, nếu ông không ngại, cháu có thể trở thành cháu gái của ông”
Theo cô biết, hình như ông cụ sống một mình ở thành phố này, con cái đều ở nơi khác, vì vậy bên cạnh ông thiếu vắng người nhà.

Những câu trả lời của ông cụ Từ nằm ngoài dự đoán của cô.

“Thôi, thôi, ông già rồi, không muốn trở thành gánh nặng cho bất kỳ ai, các cháu đi đi”
Nói xong, ông cụ xua tay, ý bảo bọn họ có thể ra về.

Giang Tiêu Tiêu muốn nói gì tiếp nhưng bị Cận Trị Thận kéo ra ngoài cửa.

“Tri Thận, anh làm gì thế?” Sau khi ra ngoài, Giang Tiêu Tiêu nhìn Cận Tri Thận với vẻ khó hiểu.

“Tiêu Tiêu, em không nhận ra à, ông cụ đã hoàn thành sứ mệnh của ông nội em, không muốn dây dưa gì với nhà họ Giang nữa, chúng ta cứ nên nghe theo nguyện vọng của ông cụ đi”
Cô hiểu ý của anh, nhưng khi nhìn bóng lưng cô độc của ông Từ, trong lòng cô lại cảm thấy khó chịu.

“Đi thôi, chúng ta về nhà nào.”
Sau đó Giang Tiêu Tiêu và Cận Tri Thận cùng lên xe.

Về đến nhà, Giang Tiêu Tiêu vẫn cảm thấy có chút không thoải mái, một mình đi vào phòng.

Cận Tri Thận không đi theo, bởi vì anh biết bây giờ cô cần yên lặng một mình để tiêu hóa mọi chuyện.

Đến buổi chiều, mẹ con Giang Tình Tình biết được việc này thì vô cùng căm phẫn.

Nhất là Giang Tình Tình, đôi mắt u ám như muốn chảy máu.

Dẫu sao mấy ngày trước cô ta đến thì bị ông cụ Từ từ chối thẳng mặt.

Cô ta và Giang Tiêu Tiêu đều là cháu của ông cụ Giang, vì sao đãi ngộ lại khác biệt như thế? Chỉ vì đối phương là con của vợ cả ư?
Cô ta vất vả nhiều năm mới bò ra được thung lũng mang tên "con riêng”, vậy mà hôm nay lại bị đánh về chỗ cũ.

Cô ta hận, hận không thể lột da Giang Tiêu Tiêu ngay lập tức.

Giang Tình Tình cầm lòng không đậu mà cảm thấy Giang Tiêu Tiêu không muốn cho cô ta sống yên ổn, dù cô ta làm gì thì cô cũng phải chen chân vào.

Giang Tiêu Tiêu nói hành trình của mình cho quản gia rồi ra cửa.

Cô không gọi tài xế mà định tự đi.

Hiện tại, ánh mặt trời cũng không nắng gắt, nhưng lại đang trong giờ cao điểm, lượng xe cộ trên đường cũng đông hơn.

Mặt trời mờ mờ lặn dần về phía tây, tà dương rọi xuống trên người Giang Tiêu Tiêu.
- -------------------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui