Bé Cưng Tinh Quái - Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành


Cùng lúc đó, Cận Tri Dực đang nằm trên giường bệnh trong bệnh viện, cầm điện thoại xoay một cách nhàm chán.
Mấy hôm nay, anh ta cứ nằm như thế mãi, vết thương ở chân nghiêm trọng hơn, hoàn toàn không đi đâu được, ngày ngày chỉ có thể nằm trong phòng nghịch điện thoại.

Vì vậy anh ta chơi hết mọi trò có thể chơi, nhiều lần phá đảo, quả thật là không còn tỉ hứng thú nào, hôm nay cũng sắp ngẩn người suốt một ngày rồi.
Bác sĩ gõ cửa, đi vào đổi thuốc, Cận Tri Dực ngẩng đầu lên, nhìn bác sĩ rồi hỏi với vẻ nghi ngờ: “Tống Thanh Uyển đâu rồi?”
Bác sĩ chăm chú nhìn thuốc trên tay mình, cũng không ngẩng đầu lên mà nói: “Chắc là cô ấy tan ca rồi, hơn nữa bây giờ tôi cần phải kiểm tra vết thương của cậu, để xem có cần đổi thuốc không?”
Cận Tri Dực gật đầu, giống như hiểu mà lại như không hiểu gì cả, dù sao hiện tại anh ta vẫn chưa khôi phục, đương nhiên là mọi việc phải nghe lời bác sĩ.
Nhờ điều trị bằng các loại thuốc nhập khẩu với giá cao, vết bỏng sau lưng anh ta bắt đầu chuyển biến tốt hơn.
Mấy hôm nay Cận Tri Thận thường xuyên chuyển thuốc men theo đường không vận từ nước ngoài về, trực tiếp đưa đến đây bất chấp hậu quả, cần cái gì cũng có đủ.

Vì thế vết thương của Cận Tri Dực hồi phục rất nhanh, đến bây giờ đã gần khỏi hẳn.
Bác sĩ xem qua vết thương, nói: “Vết thương trên lưng là lúc sau bị rách miệng đúng không?”
Cận Tri Dực gật đầu một cách xấu hổ, anh ta gãi đầu, nói: “Xem như là làm việc nghĩa đi, nhưng mà là cứu người trong nhà
Thái độ lạc quan của anh làm bác sĩ xúc động, giọng điệu của đối phương cũng dịu hơn: “Thoạt nhìn đúng là vì gồng sức quá mà miệng vết thương bị rách một chút.
May mà tình huống không nghiêm trọng lắm, phỏng chừng dùng thêm một đợt thuốc nữa là được rồi.

Còn chân, tôi đổi cho cậu loại thuốc khác, ngày mai bắt đầu dùng”
Bác sĩ vừa nói vừa ghi chép, chỉ một lát sau đã nhanh chóng viết xong một trang bệnh án.
Vừa lúc đó Tổng Thanh Uyển vội vàng đi vào, cô ấy nhìn Cận Tri Dực, rồi lại nhìn bác sĩ trông rất nghiêm túc, cô hỏi với vẻ lo lắng: “Viện trưởng, anh ấy không sao chứ ạ?"
Viện trưởng nhìn dáng vẻ căng thẳng của cô ấy, trên mặt toát lên vẻ sáng tỏ, lắc đầu nói: “Không sao, chẳng qua là tôi đi kiểm tra phòng, xem tình hình của cậu ấy thế nào thôi.”
Nghe đối phương nói vậy, Tống Thanh Uyển mới hoàn toàn yên lòng, cô nói, điệu bộ ngượng ngùng: “Cháu còn tưởng lại xảy ra chuyện gì nữa chứ."
Nói xong, Tống Thanh Uyển chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống ngay lập tức, vốn không có vấn đề gì, nhưng cô ấy lại hỏi như thế chẳng khác nào giấu đầu lòi đuôi.
Viện trưởng cũng chỉ lắc đầu rồi dặn dò: “Được rồi, cô đi lấy thuốc thay cho cậu ấy, tầm này là đổi thuốc được rồi, ngày mai kê lại đơn khác, lúc dùng phải nghiêm túc dựa hướng dẫn là được.”
Tống Thanh Uyển nghe viện trưởng nói mới gật đầu, rồi cung kính nói: “Cảm ơn viện trưởng.
Sau khi viện trường rời đi, Cận Tri Dực mới bĩu môi, nói với vẻ vô tội: “Tôi còn tưởng là người thế nào chứ, kiểm tra vết thương cho tôi mà mặt nghiêm trọng lắm, tôi còn tưởng mình xảy ra vấn đề gì rồi cơ.
Tổng Thanh Uyển khá là bất mãn: “Cậu hai Cận à, không phải tất cả mọi người đều phải xoay quanh anh đâu.

Những bác sĩ bình thường kia sẽ nghe lời anh răm rắp là bởi vì một câu nói của anh có thể làm bọn họ mất việc.

Nhưng anh phải biết, thế giới này không phải do anh thống trị”
Từ trước đến nay Cận Tri Dực chưa từng phải chịu khổ tự nhiên không hiểu được, bây giờ nghe Tống Thanh Uyển nói như thế, dường như anh ta cũng hiểu ra điều gì đó, anh ta ra vẻ suy tư, gật đầu nói: “Hình như cũng có lý.
Tổng Thanh Uyển nói tiếp: “Nhưng mà đúng là có tiền thích làm gì thì làm thật, trước kia chỉ khi nào có ca phẫu thuật nghiêm trọng không giải quyết được viện trưởng mới xuất hiện, không nghĩ tới anh nằm ở đây mà đến cả việc kiểm tra phòng chú ấy đích thân ra mặt luôn”
Cận Tri Thận cười to: “Thế mà ông chú ấy trông nghiêm túc quá.

“Bởi vì anh quá giàu.” Tống Thanh Uyển nói.
Cận Tri Dực không có cách nào đáp lại câu này của cô ấy, đành phải im lặng.
Tống Thanh Uyển cũng không nói gì, dứt khoát đi ra đẩy xe đẩy y tế đến, im lặng bối thuốc cho Cận Tri Dực.
Cận Tri Dực nằm trên giường, lầu bầu: “Vừa rồi viện trưởng xuất hiện, tôi còn tưởng hôm nay chú ấy sẽ bôi thuốc cho tôi cơ, làm tôi hãi chết đi được.
Nghe anh ta nói vậy, Tổng Thanh Uyển cảm thấy ấm lòng, cười hỏi: “Nên là anh muốn tôi đổi thuốc cho anh à?”
Nhưng dường như Cận Tri Dực không nghe hiểu ý ngoài lời của cô ấy: “Không, tôi chỉ nghĩ dầu gì cũng nên tìm cho tôi một cô em y tá xinh đẹp chứ, tìm ông già đến đây làm gì."
Anh ta vừa thốt ra câu này, lập tức bị Tổng Thanh Uyển dùng tăm bông đâm mạnh một cái, anh ta đau đến độ nhăn mặt, hét toáng lên: "Tống Thanh Uyển, cô muốn tôi đau chết à?" “Đau chết cũng đáng đời anh, đỡ cho anh đi ra ngoài gieo vạ cho cô em y tá xinh đẹp.

Tống Thanh Uyển giận dữ nói.
Cận Tri Dực nghe được câu này của cô, kìm lòng không đặng mà nghĩ: Cô ấy sao thế? Chẳng lẽ là ghen ư?
Anh ta chưa nghĩ xong thì Tổng Thanh Uyển lạnh giọng nói: “Được rồi, bôi thuốc xong rồi, tôi có việc, đi trước."
Cận Tri Dực chưa kịp nói gì, cô ấy đã đẩy xe đi luôn.
Lúc đi ra, Tống Thanh Uyển cũng không nói rõ được vì sao, rõ ràng anh ta nói thế cũng không có gì đáng trách, lần sau cô không thể nói như thế được, dẫu sao nếu cậu hai nhà họ Cận nổi giận thì cô ấy sẽ không nhận được phí hộ lý.
Phải, mình chăm sóc anh ta vì tiền mà.
Đến lúc cô ấy đi ra, bỗng nghe thấy có tiếng thảo luận trên hành lang.

“Ơ? Cái cô Tống Thanh Uyển đó lại đi bôi thuốc cho cậu hai Cận à?” “Chứ còn gì nữa, ngày nào cũng tha thiết ngóng trông để đi qua đó, hận sao không thể ở mãi trong phòng bệnh người ta không ra, đi làm cũng tập trung được.
Một y tá khác nghe vậy thì nói ngay: “Cô ngốc thế, bấu víu được cậu hai Cận rồi thì còn đi làm làm gì nữa?” “Theo tôi thấy, vẫn là Tông Thanh Uyển biết nhìn xa trông rộng.

“Ôi trời, có cái gì mà nhìn xa trông rộng đầu, cũng không nhìn xem cô ta là thứ gì, cô ta mà cũng xứng à? Cậu hai Cận có biết bao người đẹp vây quanh, cô ta trông như thế thì đối phương thích được chắc?”
Người này nói xong, cả đám lại bật cười ha ha.
Tổng Thanh Uyển nấp trong một góc nghe bọn họ thảo luận, cô ấy muốn nhìn xem rất cuộc bọn họ có thể nói ra được những cái gì.
Đúng lúc này, y tá trưởng đến, đám người kia thấy cô ta đến lập tức ngậm miệng.
Y tá trưởng đằng hằng một tiếng rồi lớn tiếng hỏi, giống như là cố ý: “Tống Thanh Uyển đâu? Lại đi đâu rồi?”
Bấy giờ có một người thích phá rối, vội vàng đứng ra trả lời: “Thì vẫn ở trong phòng cậu hai Cận đấy thôi chị”
Cả đám ghen tỵ ra mặt, dồn dập chửi rủa Tống Thanh Uyển.
Tổng Thanh Uyển sợ bị ghi nghỉ việc, trừ tiền lương, bèn bước nhanh đến đó và nói với giọng bình tĩnh: “Y tá trưởng, em ở đây.”
Vài người thấy cô ấy thình lình xuất hiện, sắc mặt đều thay đổi, dường như lo sợ cô ấy vừa nghe được cái gì.

Nhưng cũng có người thích hóng hớt, không ngại làm to chuyện, nói ngay: “Mời từ chỗ cậu hai Cận về đấy à?”
Tống Thanh Uyển chỉ vờ như không nghe thấy những lời bàn tán của bọn họ, tiếp tục làm việc như thường lệ cho xong phần việc của mình.
- -------------------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui