Bé Cưng Tinh Quái - Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành


Ở một bên khác, cuối cùng Cận Tri Dực cũng ứng phó được hơn nửa số người ban nãy, còn lại một nửa đều là những công ty không mấy nổi tiếng, thế nên không cần anh ta ứng phó.
Anh ta thở dài một hơi, coi như là được xả hơi một chút.
Tuy nhiên anh ta thật lòng không thoải mái lắm, vụ tiệc tùng do bà Cận tổ chức này quả thật làm anh ta kêu khổ không thôi, giục cưới vợ là muốn làm trò gì vậy?
Hơn nữa, với tình hình hiện giờ nào phải tìm vợ cho anh ta, rõ ràng là muốn làm anh ta khó chịu mà.
Chung quy là mẹ ruột của mình, anh ta cũng chỉ có thể dằn lại sự ghét bỏ trong lòng xuống.
Giang Tiêu Tiêu đi tìm Tiểu Bảo vừa khéo nhìn thấy Cận Tri Dực mặt ủ mày ê, không nhịn được hỏi: “Sao thế này? Xụ mặt như thế không biết còn tưởng ai trêu chọc chú”
Cận Tri Dực ngước mắt lên nhìn, nở nụ cười miễn cưỡng.
Sau đó tiếp tục bày ra vẻ mặt như có thù sâu oán nặng: “Đúng là có người chọc em, nhưng mà em lại không dám có ý kiến gì về người đó cả.”
Điều này làm Glang Tiêu Tiêu cảm thấy rất hứng thú, rốt cuộc là ai có lai lịch lớn như thế mà đến cả Cận Tri Dực cũng không dám lỗ mãng.
Giang Tiêu Tiêu chưa kịp mở miệng thì Cận Tri Dực đã nói trước: “Khỏi phải đoán, là mẹ đấy, làm em bận rộn quá đi mất.”
Giang Tiêu Tiêu phì cười: “Vậy chủ hãy cứ ngoan ngoãn chịu đựng đi, tôi đi tìm Tiểu Bảo, cố lên”
Thấy chị dâu nhà mình trở mặt nhanh như thế, trên mặt Cận Tri Dực hiện lên vẻ bất đắc dĩ, trong lòng vô cùng căm phẫn.

Anh ta chẳng hiểu mẹ mình rốt cuộc nghĩ gì nữa, rõ ràng đã có nàng dâu cả tốt như thế rồi mà vẫn chưa thấy đủ
Cứ khăng khẳng phải muốn một nàng dâu thứ, quả thật làm người ta cảm thấy khó hiểu,
Sau đó Cận Tri Dực ngẩng đầu lên quan sát, phát hiện phần lớn các tiểu thư đang xúm lại trò chuyện với nhau, không ai cố ý đến tìm anh ta.
Vì thế anh ta thừa dịp không ai chú ý đến mình, lén lút chạy trốn
Rốt cuộc cũng thoát ra khỏi chốn thị phi đó, Cận Tri Dực cảm giác lỗ tại mình cũng được thanh tịnh.
So với sự ồn ào ở bên trong, tiếng chim hót bên ngoài khiến người ta cảm thấy thoải mái hơn.
Anh ta đi loanh quanh trong sân một cách, không nghĩ tới lại nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Là Tống Thanh Uyển.
Cô đứng một mình ở đó, dường như sợ lạc đường, không dám đi lung tung mà chỉ ngẩn người nhìn khóm hoạ trước mặt.
Cận Tri Dực nghĩ đến việc lúc trước mình xuất viện mà cô ấy không đến tiến, tức khắc một ngọn lửa không tên bùng lên trong lòng anh ta.
Anh ta định bỏ đi luôn, thế nhưng đúng lúc này Tổng Thanh Uyển cũng quay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau, dù anh ta muốn đi cũng không đi được nữa.
Dầu gì cũng là ở nhà mình, Cận Tri Dực chỉ có thể bất chấp tất cả mà lại gần: Trùng hợp thật, cô cũng ra đây ngắm hoa à
Câu chào hỏi vô cùng gượng gạo, đến nỗi Tổng Thanh Uyển cũng phải nghi ngờ rất cuộc người trước mặt mình có thật là Cận Tri Dực không.
Rốt cuộc anh ta bắt chuyện với vô số người đẹp, tuyệt đối không thể dùng lời mở đầu vụng về như thế được.
Nhưng nếu anh ta đã nói vậy thì Tổng Thanh Uyển cũng chỉ có thể tiếp lời: “Đúng vậy, có điều nơi này không trồng nhiều hoa lắm.
Cận Tri Dực không nghĩ tới cô ấy sẽ đáp lại mình, trong lòng dâng lên chút vui vẻ, vội nói: “Hoa không được trồng hết ở đây, khóm hoa này chắc là hoa dại thôi, vườn hoa ở sân sau, để tôi dẫn cô đi.
Nói xong, anh ta không quan tâm Tổng Thanh Uyển có đồng ý, trực tiếp kéo tay cô ấy đi ra vườn sau.
Không biết sao mà hai người bọn họ đều túa ra một lớp mồ hôi mỏng.
Vốn dĩ Cận Tri Dực còn lo lắng khi hai người họ gặp lại có khả năng sẽ khá lúng túng, bây giờ xem ra anh ta suy nghĩ nhiều.

Cận Tri Dực kéo Tổng Thanh Uyển đến vườn sau.
Nơi này trồng vô số loài hoa quý, rất nhiều loài hoa Tống Thanh Uyển chưa được nhìn thấy bao giờ.


“Hoa ở đây đẹp quá.

Tổng Thanh Uyển không kìm lòng được.

“Vậy chúng ta ở đây ngắm một lúc.
Cận Tri Dực vừa nói vừa đi đến mái hiên đăng kia lấy hai chiếc ghế đến, đặt ngay ngắn rồi mới bảo cô ấy ngồi xuống.
Trăng sáng sao thưa, bên cạnh ảnh trăng dịu dàng vẩy lên những đốm sao, không nhiều, nhưng đủ xinh đẹp.
Hạt sương lấp lánh rạng rỡ dưới ánh trăng sáng rọi, chim chóc nuôi trong nhà thường thường hót vài tiếng, tỏ rõ sự yên tĩnh trong giờ khắc này.
Tổng Thanh Uyển nói muốn ngắm hoa, thật sự chỉ yên lặng ngắm hoa.
Hai tay cô ấy chống quai hàm, nghiêng đầu nhìn hoa đầy vườn đến độ mê mẩn.
Thế nhưng Cận Tri Dực là người đề nghị đi ngắm hoa giờ phút này lại đầu óc trên mây.
Sự chú ý của anh ta tập trung hết lên gò má của Tổng Thanh Uyển.
Hai người bọn họ ngồi rất gần nhau, vì thế anh ta có thể nhìn thấy rõ biểu cảm rất nhỏ trên mặt cô ấy.
Chính dáng vẻ chân thật ấy khiến trái tim anh ta hơi rung động...
Hai người bọn họ ở trong vườn trò chuyện câu được câu không, chẳng mấy chốc đã hai tiếng trôi qua.
Các cô gái thượng lưu không nhìn thấy Cận Tri Dực nhưng vẫn phải cố tỏ ra dè dặt, vờ như không có chuyện gì.

Bọn họ cụng ly theo lưu trình của bữa tiệc mà trong lòng chẳng yên.
Thời gian đã trôi qua rất lâu, bữa tiệc cũng sắp đến lúc kết thúc, có vài người bắt đầu lên đường về nhà.
Bà Cận không yên tâm, sau đó quan sát mới phát hiện chẳng thấy bóng dáng của Cận Tri Dực dâu.

Bà vô cùng tức giận, lập tức gọi cho Cận Tri Dực, nghiêm giọng quát: “Con còn không mau về đây? Khách khứa sắp đi về hết rồi.”
Không để ý đến những cô gái đó, thế là sao đây?"
Thấy mẹ nổi giận, Cận Tri Dực vội vàng bia một lý do: “Vừa nãy con uống hơi nhiều nên đi ra ngoài cho tỉnh rượu.
Chưa đi được bao lâu thì mẹ gọi con đấy thôi.” Trong bộ dạng của anh ta bà Cận tuyệt đối không tin, nhưng rốt cuộc không tận mắt nhìn thấy nên cũng đành phải bỏ qua.

“Con đi ra cửa tiễn khách đi, lát nữa mẹ tìm con tính sổ sau”
- -------------------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận