Bé Cưng Tinh Quái - Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành


Bà Cận rất hài lòng mà kéo tay Giang Tiêu Tiêu, trên mặt bà tràn đầy ý cười thỏa mãn.
Giang Tiêu Tiêu lương thiện thế này, Tri Thận có thể lấy được cô đúng là có phúc.
Đúng lúc này, Cận Tri Thận tiền khách xong cũng trở về.
Anh thấy mọi người ngồi bên nhau, bèn cười hỏi: “Mọi người đang nói chuyện gì thế?”
Nói xong, anh ngồi xuống cạnh Giang Tiêu
Tiêu, cầm trái cây lên ăn.
Vừa nãy anh cũng uống nhiều rượu, bây giờ cảm thấy đẳng mồm đẳng miệng.
Cận Tri Dực vội vàng tiếp lời: “Đang nói chuyện anh mau sinh đứa nữa đấy, chị dâu nói là muốn hỏi ý kiến của Tiểu Bảo rồi mới quyết”
Nghe vậy, ánh mắt của Cận Tri Thận cũng đong đầy ấm áp.
Có được người vợ như thế, đời này không còn gì nuối tiếc.

“Chỉ cần Tiêu Tiêu muốn, sinh mấy đứa con cũng đồng ý hết.”
Đột nhiên bị Cận Tri Thận nhìn đầy thâm tình trước mặt nhiều người, Giang Tiêu Tiêu không khỏi ngượng ngùng.
Cô véo nhẹ eo Cận Trị Thận một cái.
Có người trong nhà thấy được động tác ngầm của Giang Tiêu Tiêu, đều im lặng nở nụ cười.
Nhìn hai người họ ở chung ngọt ngào như thế, bà Cận cảm thán: “Cuối cùng em cũng biết vì sao Tri Thận sẽ chỉ thích một mình Tiêu Tiêu.”
Nghe bà Cận cảm thán, ông Cận ngồi bên cạnh không nhịn được bèn phá đám.

“Mẹ nó à, em cảm thấy điều em lo lắng lúc trước xảy ra được không? Một cô gái tốt như Tiêu Tiêu, nếu bị em vứt bỏ thì em xem em có khóc không"
Bà Cận đỏ mặt, vờ tức giận, mắng: “Anh nhiều chuyện thế
Thật ra, dù Cận Tri Thận và Giang Tiêu Tiêu đã đăng ký kết hôn thì bà Cận vẫn không mấy yên tâm.
Quá khứ của Giang Tiêu Tiêu cũng là tâm bệnh của bà, thế nhưng sau ngày hôm nay, bà cũng đã hiểu cô một cách triệt để.
Bà sẽ đối đãi với cô như con gái ruột chân chính, như người nhà họ Cận.

chân chính.
Mấy người nhìn hai phụ huynh tranh cãi, trong lòng cũng cảm nhận được niềm hạnh phúc.
Bầu không khí hòa thuận, vui sướng như thế này mới là hình mẫu gia đình nên có.
Bỗng nhiên bà Cận như sực nhớ ra cái gì, cảm xúc hạ xuống.
Làm mọi người cảm thấy hơi khó hiểu.

“Mẹ, sao thế mẹ?” Cận Tri Dực hỏi.

“Tiểu Bảo từ nhỏ đã được chúng ta cưng chiều, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, nếu biết chúng ta muốn có thêm một đứa bé nữa thì không biết có ảnh hưởng gì đến thằng bé không
Bà Cận nói xong, những người khác cũng im lặng.
Quả thật là vậy, Tiểu Bảo chưa bao giờ chịu thiệt, hai đứa trẻ ắt sẽ xuất hiện tình cảnh tranh giành sự yêu thương.
Hơn nữa bé cũng hay quấn lấy Giang Tiêu Tiêu, có một đứa bé nữa ra đời, sợ rằng bé sẽ nhạy cảm quá mức.
Một lúc lâu sau, Giang Tiêu Tiêu mỉm cười nói: “Không sao đâu ạ, Tiểu Bảo là cục cưng của mọi người, cũng là một đứa trẻ ngoan, con thích thằng bé còn không kịp nữa mà, dù không đẻ thêm cũng không sao.
Bà Cận nghe cô nói vậy thì vô cùng cảm động, không ngờ cô có thể yêu thương một đứa trẻ không có liên hệ máu mủ với mình như con ruột.
Đã thế cô còn từ bỏ việc sinh đứa con thuộc về mình vì Tiểu Bảo, không phải ai cũng có thể làm được điều này.
Nó chẳng khác nào tước đoạt quyền làm mẹ của Giang Tiêu Tiêu.
Bà Cận cầm tay Giang Tiêu Tiêu, nói với vẻ cảm kích: “Tiêu Tiêu, thật là thua thiệt cho con quá.”
Thế nhưng đúng lúc này, Tiểu Bảo nhảy bật từ trên cầu tháng xuống, nhào vào lòng Giang Tiêu Tiêu.

“Mẹ, con không đồng ý với mẹ đâu! Con muốn làm anh lớn, mẹ sinh em gái cho con đi, tốt nhất là sinh thêm một em trai, thế thì dẫn các em ra ngoài nhất định con sẽ nở mày nở mặt lắm" “Được không mẹ? Con muốn em trai, em gái, có mỗi mình con thì chắn lắm.”
Những gì Tiểu Bảo nói làm mọi người ở đây rất kinh ngạc.
Hóa ra bọn họ suy nghĩ nhiều như thế mà Tiểu bảo hoàn toàn không để bụng.

Tuy nhiên bà Cận vẫn không yên tâm lắm, bà dò hỏi: “Vậy Tiểu Bảo không sợ em trai, em trại ra đời sẽ giành mẹ với cháu à? Đến lúc đó cháu có lẽ sẽ không thể lúc nào cũng dính lấy mẹ được, nếu thế cháu cũng đồng ý được ư?”
Ánh mắt Tiểu Bảo nhấp nháy, bé lắc đầu, nói năng như ông cụ non: “Có sao đâu ạ, hơn nữa chờ các em ra đời cháu cũng lớn rồi, cháu là anh cả, chăm sóc các em là chuyện nên làm.

Chỉ cần là mẹ cháu sinh thì cháu đều thích, em trai hay em gái đều được, cháu sẽ yêu thương các em.”
Thật ra, vừa nãy ở cầu thang, Tiểu Bảo nghe thấy hết những gì người lớn nói.
Tuy bé vẫn chỉ là trẻ con, nhưng bé cũng biết mình con ruột khác nhau, bé không muốn mẹ từ bỏ bất kỳ cái gì vì mình cả, bé muốn mẹ vui vẻ.
Giang Tiêu Tiêu nghe Tiểu Bảo nói, không kìm được mà rơi nước mắt, cô ôm Tiểu Bảo thật chặt, dịu dàng nói: “Tiểu Bảo, con yên tâm, dù có em trai, em gái, mẹ cũng sẽ yêu thương con nhiều hơn chứ không ít đi được, con cũng là cục cưng ngoan của mẹ, làm sao mẹ không thích con được?”
Hiện tại bà Cận coi như vững dạ, xem ra Tiểu Bảo hiểu chuyện hơn cả trong tưởng tượng của bọn họ.

“Vậy sau này phải bảo ba con cố gắng hơn thì em trai, em gái mới sớm ra đời được.” Bà Cận cười trêu.

“Vâng, thế ba cố gắng hơn nhé, con nóng lòng lắm rồi.” Tiểu Bảo không hiểu nên cũng hùa theo.
Tức khắc mặt Giang Tiêu Tiêu đỏ bừng, giống hệt như quả cà chua chín.
Sao lại có thể nói thẳng trước mặt Tiểu Bảo như thế chứ? Đúng là làm người ta mắc cỡ quá thôi.
Nhìn vẻ thẹn thùng của Giang Tiêu Tiêu, Cận Tri Thận cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Anh ôm chặt vai Giang Tiêu Tiêu, nói với giọng nghiêm túc: “Mẹ yên tâm, con sẽ cố gắng hết sức mình, bảo đảm hoàn thành nghiệm vụ.
Cận Tri Thận vừa nói xong thì bị Giang Tiêu Tiêu tức giận liếc xéo một cái.

Không ngờ anh lại trả lời nghiêm túc như vậy.
Phản ứng của Giang Tiêu Tiêu làm mọi người không nhịn cười được, bà Cận lại trêu: Nhiêu Tiêu nhà chúng ta vẫn da mặt mỏng lắm.

Tri Thần đồng ý với mẹ rồi, con cũng phải cố gắng lên nhé, mấy ngày nay mẹ sẽ hầm nhiều canh bổ cho con”
“Mẹ...!mẹ cũng.”
Thấy bà Cận nói vậy, Giang Tiêu Tiêu ngượng U ngùng, vùi mặt vào trong ngực Cận Tri Thận.
Cận Tri Dực nhìn khung cảnh này cũng không nhịn được mà cười, bỗng nhiên khuôn mặt của Tống Thanh Uyển hiện lên trong đầu anh ta.
Anh ta hoảng sợ, vội lắc đầu: Mình trúng tà gì thế này, lúc nào cũng nhớ đến khuôn mặt của cô ấy.
Không phải là mình thích cô ấy thật đấy chứ
Cô ấy khác xa với hình mẫu lý tưởng của anh ta mà,
Cận Tri Dực từng tưởng tượng nửa kia của mình nhất định sẽ giống như tiên nữ tóc dài phấp phới, không dính bụi trần.
Tống Thanh Uyển chẳng hề ăn khớp hình tượng này tẹo nào.

Nhưng nghĩ đến bộ dạng vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu của cô ấy lúc thường, Cận Tri
Dực kìm lòng không đặng mà mỉm cười.

- Hình như cô ấy ngờ nghệch cũng khá đáng yêu.
“Được rồi, giờ cũng muộn rồi, các con mệt mỏi cả một đêm, cũng nên đi nghỉ ngơi thôi” Ông Cận đứng dậy khuyên.

“Vâng, thưa ba mẹ, chúng con lên phòng trước”
Nói xong, Cận Tri Thận kéo Giang Tiêu Tiêu lên trên phòng.

Tiểu Bảo vốn muốn quấn lấy Giang Tiêu Tiêu, bà Cận ngắn bé lại, rồi thì thầm gì đó vào tai bé, thể là bé che miệng cười trộm, sau đó ngoan ngoãn đi về phòng mình.

- Bé không nên quấy rầy ba mẹ chế tạo em trai, em gái cho mình đâu!
- -------------------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui