Bé Cưng Tinh Quái - Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành

Nghe Giang Chấn nhắc đến mẹ mình, Giang Tiêu Tiêu lập tức trở nên kích động, cô nhìn chòng chọc vào ông ta và hỏi: “Ông làm gì mẹ tôi rồi?”

Hiện giờ mẹ là người thân duy nhất của cô, thế nên cô rất lo lắng.

Giang Chấn nhìn phản ứng của cô, ông ta mỉm cười rồi nói với giọng điệu uy hiếp.

“Bây giờ thì vẫn chưa làm gì, nhưng nếu mày không nghe lời thì sau này bà ta xảy ra chuyện gì, tao cũng không biết được đâu.”

Nói xong, Giang Chấn bỏ đi, dường như ông ta chắc chắn mình có thể khống chế được Giang Tiêu Tiêu vậy.

Giang Tiêu Tiêu lập tức hoảng loạn.

Cô không quan tâm đến bất cứ điều gì nữa, vội đóng cửa lại rồi đi ngay đến bệnh viện.

Ngồi trên xe taxi, ruột gan cô rối bời.

“Bác tài à, bác có thể đi nhanh hơn chút được không? Cháu đang vội lắm!”

Tài xế nói với vẻ bất đắc dĩ: “Cô à, tôi đi nhanh lắm rồi đấy, an toàn là trên hết.”

Trên mặt Giang Tiêu Tiêu không giấu được vẻ sốt ruột, cô siết chặt quần áo, bất an, sợ hãi, đủ mọi cảm xúc trào dâng trong lòng cô.

Cô chợt khựng lại, rồi cô gấp gáp lấy di động ra bấm số của Tần Dương, đầu dây bên kia vang lên giọng nói hòa nhã của đối phương.

“A lô, Tiêu Tiêu đấy à, sao thế cháu?”


“Chú Tần à, mẹ cháu có ở bệnh viện không? Bây giờ bà ấy thế nào rồi? Có xảy ra chuyện gì không ạ?”

Tần Dương hỏi lại với vẻ khó hiểu: ‘Có chuyện gì a? Chú đi công tác từ hôm qua, nhưng trước khi đi chú đã kiểm tra trước rồi, mẹ cháu vẫn không có vấn đề gì.”

Xe đã đến bệnh viện, Giang Tiêu Tiêu vội vàng nói vài câu rồi cúp điện thoại, trả tiền xe rồi đi ngay vào bệnh viện.

Cô biết Giang Chấn là loại người có thể làm bất cứ việc gì vì lợi ích, rốt cuộc tình hình của mẹ cô hiện giờ ra sao?

Giang Tiêu Tiêu đi thẳng đến phòng bệnh của mẹ mình, trong phòng trống rỗng, chăn đệm trên giường được gấp lại ngay ngắn, trông có vẻ như vừa mới được thu dọn lại.

Mẹ cô đâu rồi?

Giang Tiêu Tiêu hoảng hốt, sự sợ hãi bao trùm trái tim cô, cô vội giữ lấy một y tá đi ngang qua hỏi: “Chị y tá à, tôi là người nhà của bệnh nhân Phương Mạn Tuyết, tôi muốn hỏi là mẹ tôi đâu rồi? Mẹ tôi bị bệnh viện mang đi đâu rồi?”

Càng nói Giang Tiêu Tiêu càng hoảng, rốt cuộc mẹ cô bị đưa đi đâu?”

Y tá nọ ngẩn ra, cô ấy nhìn phòng bệnh rồi từ tốn nói: “Bệnh nhân Phương Mạn Tuyết phải không? À, chiều nay bà ấy bị chuyển sang bệnh viện khác rồi.”

Bị chuyển đi?. Ngôn Tình Hay

Nghe thế, Giang Tiêu Tiêu tức khắc nổi giận, cô siết chặt tay của y tá.

“Sao lại thế được? Bệnh viện chuyển bệnh nhân đi chẳng lẽ không cần sự đồng ý của người nhà à? Các cô có tư cách gì giao bệnh nhân cho người khác chuyển đi hả?”

Giọng Giang Tiêu Tiêu khá lớn, hơn nữa ngữ khí cũng rất kích động, cho nên tất cả mọi người đi ngang qua đây đều không kìm lòng được mà nhìn về phía cô.

“Tôi… tôi không biết.” Y tá không hiểu tình hình bị cô gào vào mặt thì đơ ra..

Sắc mặt Giang Tiêu Tiêu trắng bệch, nếu mẹ xảy ra điều gì ngoài ý muốn thì phải làm sao đây… Cô cố gắng làm mình bình tĩnh lại, nói: “Trưởng khoa của các cô đâu? Tôi muốn gặp ông ta.”

Một lát sau, một người đàn ông hối hả chạy đến, ông ta khoác áo blouse trắng, đeo kính, thoạt nhìn khoảng hơn bốn mươi tuổi.

“Cô Giang, tôi là trưởng khoa của khoa này, tên là Lý Ứng, xin hỏi cô muốn gặp tôi có chuyện gì?”

Giọng điệu của ông ta nghe có vẻ không kiên nhẫn.

Giang Tiêu Tiêu dần bình tĩnh lại, cô lạnh giọng hỏi: “Trưởng khoa Lý, tôi là người nhà của Phương Tuyết Mạn, xin hỏi tại sao bệnh viện các ông không được sự đồng ý của người nhà đã tự ý chuyển bệnh nhân đi? Bây giờ tôi cần các ông cho tôi một câu trả lời, và lập tức tìm ra mẹ tôi đang ở đâu.”

Nghe vậy, Lý Ứng lạnh lùng nói: “Xin lỗi cô Giang, đối phương lấy được bằng chứng người nhà ra thì chúng tôi mới đồng ý cho chuyển đi.”

Giang Tiêu Tiêu nghe vậy, cảm xúc vừa mới bình tĩnh của cô lại trở nên kích động.

“Trên phương diện pháp luật, người nhà của mẹ tôi chỉ có mình tôi, vậy mà các ông không hề có sự đồng ý của tôi đã chuyện bệnh nhân đi, các ông chứng minh được tính chân thực của chứng từ nhân thân ư? Nếu mẹ tôi xảy ra điều gì bất trắc thì các ông có gánh nổi trách nhiệm không?”


Hiện tại Giang Tiêu Tiêu bị chọc giận đến mức mặt mũi trắng nhợt, giọng nói của cô tràn đầy lửa giận.

Nhận ra người xung quanh bu lại xem mỗi lúc một đông, Lý Ứng cau mày.

“Cô Giang, bệnh viện chúng tôi làm việc dĩ nhiên là có bảo đảm, xin cô đừng gây sự ở đây rồi quấy rầy các bệnh nhân khác, bằng không chúng tôi sẽ báo cảnh sát đến xử lý.”

Tức khắc Giang Tiêu Tiêu nở nụ cười lạnh lùng: “Được thôi! Báo cảnh sát đi, chúng ta để chuyện này lại cho cảnh sát xử lý.”

Lý Ứng nhướng mày, ông ta nói báo cảnh sát chẳng qua là để hù dọa Giang Tiêu Tiêu mà thôi, nhưng nếu thật sự báo cảnh sát thì sẽ to chuyện.

Khi thấy Giang Tiêu Tiêu lấy điện thoại ra thật thì sắc mặt Lý Ứng thay đổi.

“Cô Giang, cô đừng ở đây làm ầm ĩ nữa, tôi không có nhiều thời gian để đứng đây lãng phí với cô.”

Ông ta vừa nói xong, Giang Tiêu Tiêu chưa kịp gọi điện thoại thì đã bị bảo vệ đuổi ra khỏi bệnh viện.

Lý Ứng nhìn Giang Tiêu Tiêu bị đuổi ra khỏi bệnh viện, ánh mắt thoáng nét cười âm u.

Ông ta đi vào phòng vệ sinh, gọi một cuộc điện thoại.

“A lô, chủ tịch Giang, Giang Tiêu Tiêu vừa đến bệnh viện náo loạn, bây giờ đã bị tôi đuổi đi rồi, chắc là cô ta cũng không làm nên trò trống gì đâu.”

Đầu dây bên kia, Giang Chấn mỉm cười, nói: “Ừm, có vấn đề gì phải báo cho tôi ngay lập tức.”

“Chủ tịch Giang cứ yên tâm, đứng rồi, số tiền còn lại..”

“Ngày mai tôi sẽ chuyển hết cho anh.”

Sau khi cúp điện thoại, Lý Ứng nở nụ cười trông cực kỳ ghê tởm.

Sau khi bị đuổi ra bệnh viện, Giang Tiêu Tiêu gọi ngay cho Giang Chấn như điên loạn.


Ngay khi điện thoại được nối máy, Giang Tiêu Tiêu hét lên một cách kích động: “Giang Chấn, rốt cuộc mẹ tôi đang ở đâu?”

Giọng Giang Chấn vang lên từ ống nghe: “Giang Tiêu Tiêu, đừng gấp, hiện tại mẹ mày vẫn khỏe.”

Ông ta thoáng dừng lại rồi nói tiếp: “Nếu mày muốn mẹ mày bình yên vô sự trở lại bệnh viện và được chữa trị tiếp, thì bây giờ hãy liên lạc với Cận Tri Thận ngay lập tức, tốt nhất là có thể giải quyết chuyện hợp tác trong ngày.”

Giang Chấn biết rõ Giang Tiêu Tiêu càng sốt ruột thì phần thắng của ông ta càng lớn, tất cả đều nằm trong sự khống chế của ông ta.

Mặt Giang Tiêu Tiêu tái mét, cô siết chặt điện thoại di động, nghiến răng nói: “Ông không sợ tôi nói cho Cận Tri Thận biết chuyện ông uy hiếp tôi sao?”

Nếu nói cho Cận Tri Thận biết, tất nhiên anh sẽ có vô số biện pháp để khiến Giang Chấn giao mẹ cô ra.

Giang Chấn trầm giọng: “Giang Tiêu Tiêu, nếu mày dám nói cho Cận Tri Thận biết thì tao cũng không dám đảm bảo mình mà tức giận thì sẽ làm gì với mẹ mày đâu.”

Con ngươi trong mắt Giang Tiêu Tiêu co lại, giọng nói của Giang Chấn vẫn vang lên ở đầu dây bên kia.

“Cùng lắm thì… cá chết lưới rách.”

Cuộc gọi bị cắt đứt, âm thanh tút tút tút vang lên.

Sắc mặt của Giang Tiêu Tiêu đã trở nên tái nhợt từ bao giờ.

Giang Chấn và mẹ ly dị từ lâu. ông ta hoàn toàn không có quyền đưa mẹ đi, Giang Tiêu Tiêu nhận ra Lý Ứng đã bị mua chuộc.

Là do cô sơ sẩy, không ngờ Giang Chấn sẽ ra tay với mẹ mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận