Thấy không khuyên được Giang Tiêu Tiêu, Thịnh Chi Hạ lại quỳ xuống trước mặt cô, đau khổ van nài: “Cô Giang, tôi cầu xin cô trả Tiểu Bảo lại cho tôi, tôi biết Tiểu Bảo rất quấn quýt cô, nhưng đó vốn là đứa con thuộc về tôi.
Hôm nay cô làm mẹ đứa trẻ khác, cô Giang, cô có thể hiểu được nỗi khổ trong lòng tôi không?”
Thịnh Chi Hạ thay đổi cách gọi với hy vọng Giang Tiêu Tiêu có thể hiểu đúng thân phận mình.
Hành động của cô ta hấp dẫn ánh mắt tò mò của mọi người xung quanh.
Giang Tiêu Tiêu chỉ sững người nhìn người phụ nữ trước mặt mình, những câu nói của cô ta như con dao cắm sâu vào trái tim cô.
Cô không dám nhìn thẳng vào mắt Thịnh Chi Hạ, vội vàng chạy trối chết ra khỏi quán cà phê.
Giang Tiêu Tiêu ngồi ở đó, cảm giác như bị ai đó bóp cổ không hô hấp được, chừng như phải chết ngạt ngay trong nháy mắt.
Bầu trời vẫn trong xanh thăm thẳm, ánh mắt trời ấm áp phủ lên người cô.
Thế nhưng cô lại cảm giác giống như bản thân đang đứng giữa trời đông giá rét.
Giang Tiêu Tiêu bước đi mà cứ mất hồn mất vía, cô không thể nào chấp nhận được sự thật này.
Lẽ nào cô thật sự phải lựa chọn rút lui ư? Trả Tiểu Bảo lại cho mẹ ruột của thằng bé ư?
Cô không nỡ.
Bỗng nhiên tiếng thắng xe chói tại cắt đứt mạch suy nghĩ của Giang Tiêu Tiêu, cô chợt khựng lại.
“Cô không có mắt à? Sao lại đi ra giữa đường cái thế hả?” Một người đàn ông hùng hổ đi về phía Giang Tiêu Tiêu.
Nghe vậy, Giang Tiêu Tiêu chậm chạp ngẩng đầu lên, gương mặt đầy nước mắt làm người đàn ông nọ tức khắc im miệng.
Anh ta gãi đầu xấu hổ, nói ậm ờ: “Đi bộ cũng phải nhìn xe cộ, dù sao bây giờ cũng là giờ cao điểm.” “Cảm ơn.
Dứt lời, Giang Tiêu Tiêu xoay người rời đi.
Giang Tiêu Tiêu tiện tay vẫy lại một chiếc xe taxi rồi trở về công ty luôn.
Vừa vào văn phòng, cô nhìn thấy Cận Tri Thận đang ngồi trên ghế của mình, cười híp mắt nhìn cô.
Giang Tiêu Tiêu nghĩ đến những gì người phụ nữ kia nói ban nãy, sống mũi cô chợt cay cay, nước mắt tuôn ra ào ào.
Cô khóc làm Cận Tri Thận sợ hết hồn, vòi vàng lấy khăn lau nước mắt cho cô.
“Tiêu Tiêu, em sao thế?” Cận Tri Thận lo lắng hỏi.
Giang Tiêu Tiêu nhìn khuôn mặt của Cận Tri Thận, bỗng ôm chầm lấy anh, giọng nói của cô run rẩy: “Tri Thận, em sợ quá, em sợ mất anh” Cận Tri Thận cau mày, ôm chặt cô, nhẹ giọng hỏi: “Tiêu Tiêu, nói cho anh biết, có ai bắt nạt em à? Hay là có ai đó nói gì với em?”
Giang Tiêu Tiêu lắc đầu, chỉ khóc nức nở.
Đợi cảm xúc của cô ổn định lại, Cận Tri Thận buộc cô nhìn thẳng vào mắt mình.
“Tiêu Tiêu, em nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh là chồng em, là người có thể giúp em san sẻ”
Giang Tiêu Tiêu nhìn bóng hình của mình trong đôi mắt anh, thật kém cỏi mà lại khóc nữa.
Nhưng cô nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, cô hít sâu một hơi, giống như quyết định chuyện gì.
Một lúc lâu sau, Giang Tiêu Tiêu từ từ nói: “Nếu như một ngày nào đó Tiểu Bảo có thể có được hạnh phúc viên mãn hơn, anh sẽ cho thằng bé chứ?"
Cận Tri Thận không hiểu nguyên do, anh tựa đầu vào vai cô, nói với giọng do dự: “Bây giờ anh và Tiểu Bảo đều cảm thấy viên mãn rồi, Tiêu Tiêu, em đừng nghĩ nhiều.”
Nghe anh nói, Giang Tiêu Tiêu mới cảm thấy an ủi được phần nào.
Nhưng cô vẫn sợ, nếu một ngày nào đó thật sự mất đi thì phải làm sao đây?
Cận Tri Thận nhận thấy tâm trạng của cô vẫn chưa tốt lên hẳn, bèn hôn môi cô.
Anh khuyên bảo một cách nghiêm túc: “Tiêu Tiêu, anh hy vọng hai ta không giấu giếm bất kỳ điều gì, dù xảy ra chuyện gì, tình yêu của anh dành cho em vĩnh viễn không thay đổi.
Vài ngày sau, bà Cận sắp xếp cho Cận Tri Thận và Thịnh Chi Hạ gặp nhau.
Trong quán cà phê, Thịnh Chi Hạ ngồi đối diện Cận Tri Thận, vừa xấu hổ vừa thấp thỏm.
Trong lòng cô ta không kìm được kích động, người đàn ông này có khí thế hơn so với tin đồn, cũng khiến ý muốn ở lại bên cạnh Cận Tri Thận của cô ta kiên định hơn.
Vì buổi gặp mặt hôm nay, Thịnh Chi Hạ cố ý ăn diện lộng lẫy và trang điểm xinh đẹp.
Song đôi tay đan vào nhau đã bán đứng nội tâm bất an của cô ta.
“Tri Thận, đây chính là mẹ của Tiểu Bảo mà mẹ nói với con lúc trước.”
Bà Cận lên tiếng trước, đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh.
Nói xong, bà đưa mắt ra hiệu cho Thịnh Chi
Hạ, ý bảo cô ta chào hỏi Cận Tri Thận.
Thịnh Chi Hạ hiểu ý ngay, mỉm cười với Cận Tri Thận và giơ tay ra: “Tri Thận, chào anh, tôi là Thịnh Chi Hạ
Cận Tri Thận không để ý đến lời chào hỏi của Thịnh Chi Hạ mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Tôi không thích người xa lạ gọi tôi như vậy, tôi và cô vẫn chưa quen thuộc đến mức ấy, nói thẳng đi, thời gian của tôi rất quý giá.
Tay của Thịnh Chi Hạ giơ ra bị ngó lợ, tức khắc cảm thấy lúng túng.
“Nếu cô là mẹ của Tiểu Bảo, vậy cô có biết nhóm máu của Tiểu Bảo là gì không?” Cận Tri Thận cau mày hỏi câu hỏi đầu tiên.
Anh nhìn đăm đăm vào Thịnh Chi Hạ làm cô ta hơi chột dạ.
“Năm xưa sau khi tôi vừa sinh Tiểu Bảo ra thì đã bị ôm đi, cho nên tôi cũng không biết nhóm máu của Tiểu Bảo
Thịnh Chi Hạ vừa nói vừa rơm rớm nước mắt, trông cứ như mình đang bị uy hiếp.
Nhưng Cận Tri Thận không hề bị ảnh hưởng, tiếp tục tra hỏi: “Chẳng phải lúc trẻ con mới sinh sẽ lấy máu gót chân sao? Bác sĩ sẽ nói cho người mẹ trước tiên, tại sao cô lại không biết?”
Thịnh Chi Hạ thầm kinh ngạc, vội vàng giải thích: “Tôi...!tôi sinh Tiểu Bảo xong quá yếu nên không kịp nhìn.
“Trước đó cô nói Tiểu Bảo bị ôm đi sau khi vừa được sinh ra, vậy nhờ đâu cô biết được Tiểu Bảo là con cháu nhà họ Cận?” Lời nói hùng hổ của Cận Tri Thận làm Thịnh Chi Hạ khó lòng chống đỡ, cuối cùng cô ta giả ngu mới tạm lừa gạt cho qua.
“Được rồi, tôi đã hiểu đại khái tình hình, bây giờ phải làm xét nghiệm ADN huyết thống mới biết được lời cô nói rốt cuộc có phải thật không.
Cận Tri Thận không quá tin tưởng những gì Thịnh Chi Hạ nói, tuy cô ta giả vờ giống thật hơn những người phụ nữ trước kia nhưng anh vẫn không thể xác nhận người phụ nữ trước mắt chính là mẹ ruột của Tiểu Bảo.
Khi nghe nói phải làm xét nghiệm ADN huyết thống, nét mặt Thịnh Chi Hạ cứng đờ, bàn tay run rẩy, nhưng cô ta vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, nói: "Không thành vấn đề, anh quyết định thời gian đi, tôi sẽ đến đúng giờ.”
Cận Tri Thận phất tay, lạnh lùng nói: “Không cần cô tự đứng ra, chỉ cần một sợi tóc của cô là được.”
Thịnh Chi Hạ muốn nói ra lý do gì đó để từ chối nhưng khí thế của Cận Tri Thận không cho phép cô ta nói chữ không.
Cô ta buộc phải nhổ một sợi tóc đưa cho Cận Tri Thận.
Cận Tri Thận lấy được tóc của cô ta thì rời đi với bà Cận.
Sau khi bọn họ đi, Thịnh Chi Hạ cũng lập tức cầm túi xách lên đi về chỗ ở.
Sau đó cô ta gọi điện cho Giang Tình Tình, kể lại buổi gặp mặt hôm nay.
Giang Tình Tình trấn an, bảo cô ta không cần lo lắng, chuyện còn lại cứ để cô ta lo.
Cúp điện thoại, Thịnh Chi Hạ nửa tin nửa ngờ, dù Giang Tình Tình có bản lĩnh đến đâu thì có thể đổi trắng thay đen được thật ư?
- -------------------.