Thịnh Chi Hạ nghĩ lại, nếu Giang Tình Tình nói có thể làm được chuyện này thì cô ta cũng không cần suy nghĩ nhiều làm gì.
Thế là cô ta thay quần áo ngủ và đi vào phòng tắm.
Nhìn thân hình ngực nở mông cong trong gương, Thịnh Chi Hạ không nhịn được cười khẽ, dáng người tuyệt đẹp như thế này bất cứ người đàn ông nào nhìn thấy cũng sẽ không không chế được bản thân.
Cô ta không tin Cận Tri Thận lại là người đàn ông đoan chính như vậy.
Thịnh Chi Hạ cũng có tính toán riêng, chỉ cần có cơ hội thuận lợi vào nhà họ Cận, cô ta sẽ khai Giang Tình Tình ra ngay lập tức.
Người phụ nữ như thế quá nguy hiểm, cô ta không cho phép hạnh phúc của mình bị người khác khống chế trong tay.
Bồn tắm từ từ được đổ đầy nước, hơi nước phủ mờ tấm gương.
Người trong gương cũng trở nên mơ hồ.
Ở một phía khác, Cận Tri Thận lấy được tóc của Thịnh Chi Hạ thì nhanh chóng đưa đến bệnh viện kiểm tra.
Tuy anh biết khả năng cô ta và Tiểu Bảo là mẹ con thật không cao, nhưng lời nói của đối phương làm anh nghi ngờ.
Dẫu sao trên đời này có rất nhiều chuyện từ không có thể biến thành có.
Hôm nay, Giang Tiêu Tiêu cũng không đi làm mà ở nhà chơi với Tiểu Bảo, vừa hay bây giờ là cuối tuần nên cô định dành hết thời gian cho bé.
Kể từ khi biết được sự tồn tại của Thịnh Chi Hạ, Giang Tiêu Tiêu càng để ý Tiểu Bảo hơn.
Từ mặc quần áo đến ăn cơm, việc gì Giang Tiêu Tiêu cũng tự tay làm.
Tiểu Bảo sở đầu cô, hỏi với vẻ nghi ngờ: “Mẹ, hôm nay sao mẹ lạ thế?”
Giang Tiêu Tiêu nghe vậy bèn hỗn lên trán bé: “Sau này ngày nào mẹ sẽ chơi với con như thế này.”
Tuy Tiểu Bảo không biết vì sao Giang Tiêu Tiêu lại như vậy, nhưng bé rất hưởng thụ điều này.
Tối đến, Cận Tri Thận từ công ty về nhà, đi thắng vào phòng đọc sách, tâm trạng của anh có vẻ không được tốt lắm.
Giang Tiêu Tiêu chú ý đến sự thay đổi của Cận Tri Thận, cô bưng một cốc sữa nóng vào.
“Sao hôm nay anh về muộn thế?”
Cận Tri Thận ôm Giang Tiêu Tiêu, trả lời: “Không có gì, chỉ là tối nay trên đường về bị trì hoãn một chút”
Giang Tiêu Tiêu nghe vậy cũng không hỏi thêm nữa, hai người họ cứ lặng lẽ ôm nhau như thế.
Một lát sau, tiếng gõ cửa vang lên, theo sau là giọng nói của Tiểu Bảo.
“Mẹ ơi, đến lúc mẹ kể chuyện cho con rồi.” “Được rồi, mẹ qua liền đây.
Dứt lời, Giang Tiêu Tiêu hôn khỏe mỗi Cận Tri Thận một cái rồi đi ra.
Nhìn bóng lưng của Giang Tiêu Tiêu, ánh mắt Cận Tri Thận trở nên u ám.
Cho dù người phụ nữ kia có phải là mẹ ruột của Tiểu Bảo hay không, anh cũng sẽ không vứt bỏ Giang Tiêu Tiêu.
Cùng lúc đó, trong một căn hộ nào đó, Giang Tình Tình vừa làm spa vừa gọi điện cho Quý Trần.
“Có chuyện gì?” Giọng nói lạnh lùng của Quý Trần vang lên từ đầu dây bên kia làm Giang Tình Tình rùng mình.
Cô ta xua tay ý bảo người bên cạnh đi ra rồi mới nói chuyện.
“Chủ tịch Quý, Cận Tri Thận đã lấy tóc của Thịnh Chi Hạ đi xét nghiệm, nếu chúng ta không tìm cách nào đó chỉ sợ sẽ lộ tẩy.
Không biết Chủ tịch Quý có cách nào thay đổi kết quả xét nghiệm ADN không?”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó Quý
Trần nói: “Chuyện này đơn giản thôi, nếu anh ta đưa tóc đi xét nghiệm thì cô tìm cơ hội tráo đổi.
Đổi thành tóc của Giang Tiêu Tiêu, thế chẳng phải là được rồi sao.
Tôi tin cô Giang nhất định sẽ có cách lấy được tóc của Giang Tiêu Tiêu.
“Đương nhiên, tôi chắc chắn sẽ không phụ sự kỳ vọng của Chủ tịch Quý” Giang Tình Tình nói một cách bình tĩnh.
“Vậy tôi chờ tin tức tốt từ cô Giang.
Nếu lần này thành công, tôi không chỉ cho cô đủ tiền mà còn giúp cô đứng vững ở Tập đoàn Lam thị.
Lời nói của Quý Trần vô cùng cám dỗ.
Phải nói là Quý Trần rất hiểu tâm tư của Giang Tình Tình.
Từ đầu đến cuối cô ta không muốn buông tha cho Lam Quân Hạo, nói cho cùng người đàn ông ấy là ba của đứa con trong bụng cô ta.
Sau khi cúp máy, ánh mắt của Giang Tình Tình trở nên ác độc.
Cô ta cầm một chiếc phi tiêu lên và ném, đầu kim của phi tiêu cắm vào chính giữa bức ảnh, ngay mắt của Giang Tiêu Tiêu.
Bức ảnh này là Giang Tình Tình cố ý treo trong phòng, cô ta muốn nhắc nhở bản thân mỗi giây phút.
Tất cả những gì cô ta gặp phải ngày hôm nay đều do Giang Tiêu Tiêu.
Dù trả giá đắt như thế nào, cô ta cũng muốn Giang Tiêu Tiêu sống không bằng chết.
Sáng ngày hôm sau, Giang Tình Tình cải trang thành nhân viên giao hàng, cầm một bó hoa tươi lặng lẽ đi vào Tập đoàn Cận thị.
Hiện nay, không một ai biết cô ta trở lại thành phố Cẩm, vì thế cô ta nhất định phải cẩn thận.
Lúc đi đến cửa phòng làm việc của Giang Tiêu Tiêu, cô ta gõ cửa.
Một trợ lý trẻ đi ra mở cửa, thấy được Giang Tình Tình ngoài cửa thì hỏi với giọng nghi ngờ: “Cô tìm ai?”
Giang Tình Tình kéo thấp vành mũ, thấp giọng nói: “Một người đàn ông đặt trước hoa cho cô Giang, tôi chỉ phụ trách đưa tặng”
Trợ lý nghe vậy khẽ "à" một tiếng rồi cho Giang Tình Tình đi vào.
Sau khi đặt hoa lên bàn, Giang Tình Tình tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng cũng thấy một sợi tóc trên một tập tài liệu.
Giang Tình Tình lập tức bỏ sợi tóc ấy vào một chiếc túi.
Đúng lúc này trợ lý đi tới, vỗ vai Giang Tình Tình một cái.
“Cô vẫn chưa đi à? Còn việc gì khác không?”
Giang Tình Tình giống như một con thỏ hoảng sợ, cô ta hung trợn trừng trợ lý một cái rồi vội vàng rời đi.
Làm cho trợ lý chẳng hiểu ra sao.
Buổi chiều, khi Giang Tiêu Tiêu đến làm việc, trợ lý lập tức nói chuyện này cho cô biết.
Cô bật cười, không ngờ lại còn có người như vậy.
Cô bảo trợ lý vứt hoa đi luôn.
Giang Tình Tình đi ra ngoài Tập đoàn Cận thị thì đến bệnh viện.
Cô ta vừa khéo gặp được hai nhân viên y tế đang trò chuyện có nhắc đến tên của Cận Tri Thận.
“Hôm nay viện trưởng cố ý dặn dò, dù thế nào cũng không được xảy ra bất kỳ sai lầm nào” "Đúng vậy, Chủ tịch Cận đúng là có quyền có thế, thậm chí viện trưởng còn tự mình ra mặt.
Nhưng rốt cuộc là chuyện gì thế nhỉ?" “Nghe nói là xét nghiệm ADN huyết thống gì đó, nhưng mà viện trưởng đã dặn là không được để lộ tin tức.
Hai người họ nói xong thì nhanh chóng đi ra ngoài.
Hai mắt Giang Tình Tình sáng rực.
Đúng là ông trời cũng giúp cô ta, vốn dĩ hôm nay chỉ muốn thử vận may, không nghĩ tới lại có thu hoạch ngoài ý muốn.
Giang Tình Tình tìm một bộ quần áo bệnh viện, đi theo nhân viên y tế đến trước cửa phòng xét nghiệm.
Trong phòng xét nghiệm, bác sĩ đang nghiêm túc nhìn mọi người.
Cấp trên ra lệnh trực tiếp cho anh ta nên dĩ nhiên anh ta không dám sơ suất.
Thừa dịp anh ta dặn dò xong, một bệnh nhân đeo khẩu trang gõ cửa sổ.
“Tôi đến tìm phiếu báo cáo kết quả xét nghiệm mà anh cầm” Bệnh nhân này nhẹ giọng hỏi.
Bác sĩ xoay lưng, đặt hai chiếc túi dán kín lên bệ cửa sổ, bảo mọi người đi làm việc của mình.
Sau đó anh ta hỏi tên bệnh nhân rồi quay người đi tìm phiếu của cô ta.
Tầm mắt của bệnh nhân rơi xuống hai chiếc túi dán kín trên bệ cửa sổ, cô ta nhìn một túi có tên của Thịnh Chi Hạ, nhanh chóng thò tay vào lấy tóc của đối phương ra và bỏ tóc của Giang Tiêu Tiêu vào.
Động tác của cô ta nhanh đến mức người khác không hề biết cô ta đã làm gì!
Làm xong, bệnh nhân này không chờ lấy phiếu đã tự ý quay người rời đi.
Sau khi tháo khẩu trang ra, cô ta lộ ra nụ cười thành công.
Chủ nhân của khuôn mặt ấy chính là Giang Tình Tình!.