Cận Tri Thận hóng gió một lát, đến khi hoàn toàn tỉnh táo lại mới lái xe về công ty.
Anh vừa mới ngồi xuống, Cận Tri Thận bỗng gọi điện đến, sòm kêu la: “Anh, em nghe nói có kết quả xét nghiệm rồi.
Tiểu Bảo là con của người phụ nữ kia thật à?”
Giọng nói của Cận Tri Thận lạnh lẽo như phủ bằng: “Đừng nghe phong thanh đã tin là thật”
Cận Tri Dực kêu rên: “Em cũng không muốn tin mà, nhưng mẹ nói với em thế.
Anh à, là thật à?”
Cận Tri Thận cảm thấy thằng em trai này của mình quá phiền, anh lạnh mặt tắt máy.
Kết quả chưa tới nửa tiếng sau, Cạn Tri Dực xuất hiện ở cửa văn phòng.
“Anh, em nhất định phải trò chuyện nghiêm túc với anh.
Cận Tri Dực ăn nói hùng hồn, nghe cũng có vẻ nghiêm túc.
Cận Tri Thận ném bút xuống, tựa lưng vào ghế, nói với vẻ mặt lạnh nhạt: “Nói đi.
Trong lòng anh rối bời, cũng cần có người trò chuyện, nhưng anh cũng không thể nói cho Cận Tri Dực biết miễn cho anh ta tự mãn.
Cận Tri Dực đi đến trước mặt anh ta, hai anh em ngồi đối diện.
Anh ta quan sát sắc mặt của anh mình, rất bình thường, vẫn mặt liệt như mọi khi.
Anh ta hơi bồn chồn, không đoán ra anh trai mình đang nghĩ gì.
Cận Tri Dực suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Rất cuộc là có chuyện gì vậy anh? Sao hồi trước anh lại ngủ với cô ta?"
Câu hỏi này rất sắc bén, kết hợp với vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy của Cận Tri Dực làm cho Cận Tri Thận có cảm giác bị xét xử.
Anh chợt hốt hoảng, ngay sau đó nhớ lại: “Anh biết đâu được, lúc đó anh uống say
Khi ấy, Cận Tri Thận vừa mới tiếp nhận công ty chưa lâu, luôn phải đi tham gia tiệc rượu xã giao, uống say là chuyện bình thường.
Nếu anh biết chuyện xảy ra sau đó thì anh thà rằng không đến hẹn cuộc hẹn, dù đó có là hợp đồng giá trị vài tỷ.
Cận Tri Thận trước nay là một người rất khắc kỷ, gần như không gần nữ sắc, bởi vậy nhiều năm qua vẫn luôn độc thân.
Nhưng anh không nghĩ tới một lần uống say lại ngủ với người khác trong cơn mơ màng, hơn nữa còn có con trai.
Con trai thì con trai, dù sao thằng bé vừa đáng yêu vừa mềm mại làm người khác yêu thích, mẹ của con mình nhiều năm không xuất hiện, mọi người cũng quen dần, cuộc sống trở lại quỹ đạo.
Đột nhiên một người phụ nữ từ đầu ra tự xưng là mẹ của Tiểu Báo! “Chẳng lẽ anh không nhớ chút gì à?” Cận Tri Dực cũng không tưởng tượng nổi, anh ta vẫn cho rằng loại người quái vật như anh trai của anh ta sẽ không phạm sai lầm.
Anh ta suy nghĩ lạc quan quá rồi.
Sắc mặt của Cận Tri Thận rất khó coi: “Không nhớ.
Anh nghĩ lại một cách cẩn thận nhưng vẫn không có chút ấn tượng gì cả, trùng hợp là ngày hôm đó camera giám sát của khách sạn bị hỏng, người cũng không tìm được, chuyện này trở thành bí ẩn chưa có lời giải, qua nhiều năm vẫn không tìm được câu trả lời.
Về chuyện ngày hôm đó, tuy Cận Tri Thận vẫn luôn canh cánh trong lòng và nghi ngờ không thôi, nhưng bởi vì không tìm được đối phương nên cũng từ từ quên lãng.
Ai ngờ một năm sau, một đứa trẻ sơ sinh bỗng xuất hiện trước cửa nhà.
Cận Tri Dực nhìn vẻ mặt của anh mình, nói: “Anh suy nghĩ kỹ lại đi, người mà anh ngủ cùng ngày hôm đó rốt cuộc có phải cái cô Thịnh Chi Hạ ấy không?”
Cận Tri Thận u ám nhìn anh ta một cái, anh đã nói đủ rõ rồi, tại sao đứa em này vẫn giẫm vào cái chân đau của anh?
Anh nói với giọng chắc nịch: “Không phải.
“Không phải là anh không nhớ à?” Cận Tri Dực nghi ngờ.
Cận Tri Thận không nói gì, Cận Tri Dực đành phải nói: “Được rồi, anh không nhớ được, em cũng không hy vọng anh kể lại được chuyện gì đã diễn ra.
Hai anh em ngồi yên lặng hồi lâu, Cận Tri Thận bỗng hỏi: “Chú còn nhớ tình hình lúc Tiểu Bảo mới đến nhà mình không?” “Dĩ nhiên là nhớ” Cận Tri Dực nói: “Cũng không biết là ai để đó, thằng bé đáng yêu vậy mà lại có người nỡ bỏ rơi, lại còn để nó ở cổng
Lúc đó kết quả xét nghiệm cho thấy đứa trẻ là con của Cận Tri Thận cũng khiến cả nhà giật nảy mình, sau đó là vỡ òa trong niềm vui sướng bất ngờ.
Bọn họ cho rằng với tính cách của Cận Tri Thận, cả đời anh cũng không tìm được người mình thích, cũng không có con của mình, không ngờ anh cứ tẩm ngẩm tầm ngầm mà lại tạo ra được cục cưng cho cả nhà.
Có thể nói nhà họ Cận khi đó kinh ngạc nhiều hơn là vui mừng, ngoại trừ Cận Tri Thận.
Trong khoảng thời gian sống cùng với Tiểu Bảo, anh mới càng ngày càng cảm thấy mình không thể rời bỏ đứa con bé bỏng này.
Nhà họ Cận vui vẻ một bận, ông bà Cận chìm trong niềm vui sướng cháu trai từ trên trời rơi xuống, song Cận Tri Thận nghĩ ngay đến một vấn đề.
Rốt cuộc là ai đặt đứa bé trước cổng nhà bọn họ? Tại sao người đó biết Tiểu Bảo là con trai của anh?
Ánh mắt Cận Tri Thận u ám: “Người đưa Tiểu Bảo tới đến nay vẫn chưa lộ diện.
Cận Tri Dực cũng lắc đầu: “Đúng vậy, chỉ cần đối phương xuất hiện thì chuyện này giải quyết dễ dàng rồi.
Hầy, anh à anh nó xem, có phải rất kỳ lạ không? Nhà chúng ta vẫn luôn không ngừng tìm kiếm nhưng qua nhiều năm rồi vẫn không tìm được manh mối.
Anh nói rốt cuộc đối phương trốn đi đâu, ra nước ngoài à? Hay là xảy ra việc gì ngoài ý muốn rồi?” “Dù ra nước ngoài cũng sẽ có ghi chép lại, nhà họ Cận vẫn sẽ điều tra ra được”
Thận chậm rãi nói.
Cận Tri Dực suy nghĩ, đúng vậy, với thế lực của nhà họ Cận ít có việc gì không làm được, nhưng đối phương lại giống như bốc hơi khỏi thế giới, kiểu gì cũng không tìm được.
“À đúng rồi, em nhớ ra một vấn đề, nếu Thịnh Chi Hạ đúng là mẹ của Tiểu Bảo thì tại sao chúng ta tìm kiếm lâu như vậy cũng không tìm được cô ta? Thân phận của cô ta cũng không có gì đặc biệt mà.” Cận Tri Dực nghĩ mãi không ra.
Cận Tri Thận khẽ nheo mắt, anh cũng có nghi ngờ giống Cận Tri Dực.
Thông tin về người phụ nữ đó không khó tìm, cũng không có gì đặc biệt, vậy chỉ có thể nói người dặt con trai anh ở cổng nhà lúc đó không phải là Thịnh Chi Hạ.
Cận Tri Dực nghĩ mà nhức đầu, xua tay nói: “Thôi, thôi, không nghĩ nữa, em hỏi anh người phụ nữ này anh định làm như thế nào đây?”
Cận Tri Thận trả lời không chút do dự: “Còn làm gì nữa, đuổi đi là được.”
Cận Tri Dực thầm thở phào nhẹ nhõm thay Giang Tiêu Tiêu, có câu đảm bảo này của anh, chị dâu của anh ta chắc chắn sẽ không bị uất ức quá.
Anh ta cũng có chung suy nghĩ với anh trai mình, đuổi đối phương đi bằng không nhìn ngứa mắt.
“Nhưng cô ta là mẹ của Tiểu Bảo.
“Cũng chưa chắc." Cận Tri Thận nói một cách lạnh lùng, anh không tin phiếu báo cáo kết quả xét nghiệm ADN.
Cận Tr Dực à một tiếng: “Thì ra anh không tin, nhưng mà cô ta sẽ không dừng lại đầu.
Nói một cách khó nghe là có rất nhiều người phụ nữ muốn leo lên nhà họ Cận, cô ta có cơ hội tốt như vậy sao có thể từ bỏ dễ dàng được chứ.
Còn có một câu Cận Tri Dực chưa nói là Thịnh Chi Hạ thoạt nhìn không giống người dễ chọc.
Ánh mắt Cận Tri Thận trở nên lạnh lẽo: “Dù thế nào cũng phải đuổi cô ta đi, anh sẽ không để cô ta phá hủy mọi thứ hiện giờ!”
Anh dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Anh yêu Tiêu Tiêu, nơi này không thể chứa thêm bất kỳ người nào khác.
Cận Tri Dực tự dưng bị tong một bát thức ăn cho chó, anh ta đằng hằng một tiếng: "Câu này anh nói với chị dâu thì tốt hơn”
Cận Tri Thận liếc xéo anh ta một cái rồi lại giờ tài liệu ra xem, song tâm trí không còn ở đây nữa.
Thịnh Chi Hạ sẽ không dễ dàng từ bỏ, anh biết rõ điều đó.
- -------------------.