Sự thật chứng minh, Cận Tri Thận tiên đoán như thần.
Hai ngày sau, Giang Tiêu Tiêu tan tầm, vừa ra đến cửa Tập đoàn Cận thì bị Thịnh Chi Hạ ngăn lại.
Cô ta bỗng chốc xông tới, Giang Tiêu Tiêu không kịp phản ứng, nhoáng lên chỉ thấy có người quỳ xuống trước mặt mình làm cô sợ hết hồn.
“Cô làm gì thế? Mau đứng lên đi.” Giang Tiêu Tiêu vội vàng kh lưng toan đỡ đối phương dây.
“Cô Giang, tôi cầu xin cô, cô trả Tiểu Bảo lại cho tôi đi mà tôi thật sự không thể rời bỏ nó, nó là mạng của tôi! Chỉ cần cô đồng ý với tôi, cô muốn tôi làm gì cũng được, chỉ cầu xin cô đừng tách mẹ con tôi ra, cầu xin cô đấy.”
Nói rồi, Thịnh Chi Hạ lại khóc.
Hiện tại là giờ cao điểm lúc tan tầm, vừa ra khỏi cửa thì thấy cảnh này, hơn nữa một người trong cuộc lại là vợ của chủ tịch, tất cả mọi người đều dừng bước hóng chuyện.
“Cô đứng lên đi đã, chúng ta tìm một chỗ từ từ nói.” Giang Tiêu Tiêu thật sự không muốn bị nhiều người vây xem như một con khỉ, đồng thời cô cũng rất bội phục tố chất tâm lý của Thịnh Chi Hạ, nói quỳ là quỳ ngay, thế nên cô cúi xuống muốn kéo cô ta đứng dậy.
Ai ngờ Thịnh Chi Hạ vẫn không chịu, chẳng biết vô tình hay cố ý tránh ra không cho Giang Tiêu Tiêu đỡ, cô ta nói gương mặt đầy nước mắt: “Cô Giang, xin cô đáp ứng tôi đi, nếu không tôi vẫn sẽ quỳ ở đây!
Sắc mặt của Giang Tiêu Tiêu thay đổi, trước mắt bao người cô ta không thể cự tuyệt Thịnh Chi Hạ thẳng được, đương nhiên cũng không thể đồng ý.
Thịnh Chi Hạ đưa cho cô một nan đề khiến cô tiến thoái lưỡng nan.
“Đứng lên, cô có muốn giải quyết vấn đề không? Nếu không muốn thì cứ quỳ đi, không thì đứng lên cho tôi.” Giang Tiêu Tiêu nói với giọng bình tĩnh.
Bây giờ cô nhìn rõ bộ mặt thật của người phụ nữ này rồi, cô ta không hề tốt đẹp như bề ngoài, trái lại tâm địa vô cùng gian xảo, cố ý chọn thời điểm này, không cần làm gì cả mà chỉ cần quỳ ở đây, khóc lóc than thở vài câu, cô tin chắc chưa đến ngày mai, tất cả mọi người trong tòa cao ốc này sẽ biết mẹ ruột của Tiểu Bảo tìm đến đây.
Thịnh Chi Hạ sững sờ, sau đó khóc lóc: “Dĩ nhiên là tôi muốn giải quyết vấn đề, nhưng xét nghiệm ADN huyết thống đã làm theo yêu cầu rồi, đầu đuôi sự việc tôi cũng đã giải thích rồi, nhưng mà “Làm gì thế! Không được chặn đường ở đây, đi mau đi mau!” Rốt cuộc bảo vệ cũng đến.
Giang Tiêu Tiêu thở phào một hơi, cô rất sợ Thịnh Chi Hạ nói tiếp, người ngoài đứng xem không có năng lực phân biệt phải trái, nghe được cái gì thì tin là thật, thường sẽ xảy ra chuyện.
Thịnh Chi Hạ ôm chặt đùi Giang Tiêu Tiêu, trong lòng thầm oán hận, chỉ thiếu chút nữa thôi là cô ta có thể ép buộc đối phương nhượng bộ.
Đảm bảo vệ chết tiệt, không đến sớm không đến muộn, cố tình lại đến đúng lúc này.
“Cô Giang, tôi sẽ không cướp vị trí của cô đầu, cô vẫn là cô Cận, chỉ cần cho tôi gặp Tiểu Bảo một lần là đủ rồi.
Tôi chỉ có một tâm nguyện nho nhỏ như vậy thôi, cô đáp ứng tôi đi, được không?”
Nghe cô ta nói, Giang Tiêu Tiêu bắt đầu mất kiên nhẫn, ý Thịnh Chi Hạ nói giống như là cô đang ngăn cản hai mẹ con họ gặp nhau vậy, cô ta đang đổ hết tội lội lên đầu cô đây mà.
Đang lúc hỗn loạn, một bóng người cao lớn bước vội từ trong ra, trong nháy mắt đi đến bên cạnh mọi người.
Người tới đúng là Cận Tri Thận.
Sắc mặt của anh rất khó coi, khi nhìn thấy tình cảnh bên trong anh lập tức giơ tay đẩy Thịnh Chi Hạ ra và kéo Giang Tiêu Tiêu ra sau lưng che chở cho cô.
Anh nói với vẻ mặt tối sầm: “Thịnh Chi Hạ, tôi đã nói rất rõ ràng rồi, xem ra cô không hiểu tiếng người.
Thịnh Chi Hạ co rúm lại như sợ hãi, nhưng vẫn lấy hết dũng khí ra nói: “Cận Tri Thận, nếu không phải anh không cho phép tôi gặp con trai thì tôi không cần đến tìm cô ấy làm gì cả, tôi chỉ muốn trở lại với con trai của tôi thôi.” “Không cho phép cô gặp Tiểu Bảo là ý của tôi, cô có thể đến tìm tôi.
Tôi đã nói rồi, nếu cô quấy rầy cô ấy thì cô sẽ không được gì cả.” Cận Tri Thận nói, giọng điệu hết sức lạnh lùng.
Thịnh Chi Hạ ngã ngồi dưới đất, nước mắt trào ra trông vô cùng đáng thương, thu hoạch được sự đồng tình của những người vây xem.
“Thì ra đó mới là mẹ ruột của thái tử, nhưng mà chuyện gì đang diễn ra vậy?” “Đáng thương quá, một người vừa làm mẹ như tôi thật sự không thể nhìn nổi.
Quả nhiên đàn ông tên nào cũng khốn nạn hết, có tiền cũng không ngoại lệ.
“Suyt, cô nói nhỏ thôi, nhỡ Chủ tịch Cận nghe được đấy, cô không muốn sống nữa à?" “Nghe được thì sao? Đó chính là sự thật.
Người ta cực khổ sinh cho anh ta đứa con trai, vừa sinh xong đã bị đá, lại còn không cho người ta đi gặp con mình, ai mà chịu nổi.
Nếu là tôi, tôi cũng làm ầm ĩ sòm lên cho biết mặt”
Ánh mắt âm u của Cận Tri Thận lướt nhìn mọi người, tức khắc những tiếng bàn tán kia im bặt.
Bảo vệ thấy thế cũng không dám thờ ơ, vội vàng dẫn chủ mưu gây rối là Thịnh Chi Hạ đi ngay lập tức.
Cận Tri Thận đưa Giang Tiêu Tiêu về văn phòng, trông cô rất sợ hãi, anh đau lòng muốn chết.
Tuy nhiên, Giang Tiêu Tiêu dừng bước, cô nhìn về phía đám đông chưa tản đi và nói với giọng khàn khàn: “Những gì mọi người ở đây thấy được cũng chỉ là một mặt của sự thật, đừng chỉ dựa vào lời nói phiến diện của một bên để mà đánh giá người khác, kết luận như thế thường đều là sai lầm.
Nói xong, cô không để ý đến phản ứng của mọi người sau lưng mà đi theo Cận Tri Thận về văn phòng.
Đến khi vào trong phòng, ngồi xuống ghế, Giang Tiêu Tiêu vẫn sợ hãi không thôi, gương mặt cô tái nhợt, đờ đẫn, dường như vẫn chưa thoát ra khỏi cơn hỗn loạn ban nãy.
Cận Tri Thận rót cho cô một cốc nước: “Đừng sợ, anh ở đây.”
Giang Tiêu Tiêu uống hết cốc nước, trái tim căng thẳng mới dần dần thả lỏng, sắc mặt cũng không còn đáng sợ như khi nãy.
Cô cười gượng, nói: “Vừa rồi em thật sự bị cô ta dọa cho sợ hết hồn, cô ta rất can đảm đấy." “Đều tại anh mới khiến em sợ hãi như thế.” Cận Tri Thận nói với vẻ áy náy, trong lòng lại căm hận Thịnh Chi Hạ hơn.
Giang Tiêu Tiêu cắm môi, chậm rãi nói: “Thật ra, em cũng hiểu cô ta đôi chút.
Nét mặt Cận Tri Thận rất khó coi: “Cô ta khiến em khó chịu như thế mà em còn nói đỡ cho cô ta, Tiêu Tiêu, em đừng lương thiện quá, dễ bị người ta bắt nạt lắm" “Chẳng phải còn có anh à.” Giang Tiêu Tiêu gượng cười.
Cận Tri Thận xoa đầu cô, không nói gì.
Anh không hài lòng về bản thân, bởi vì khi cô bị uy hiếp anh lại không xuất hiện ngay lập tức.
Dường như đoán ra được suy nghĩ của Cận Tri Thận, Giang Tiêu Tiêu hít sâu một hơi, cô tỏ ra bình tĩnh: “Em không sao, anh đi giải quyết chuyện này trước đi đã.”
Cận Tri Thận im lặng nhìn cô, một lúc sau mới nói: “Được.
Em thật sự không có vấn đề gì chứ?”
Giang Tiêu Tiêu cười: “Thật sự không sao mà, anh mau đi đi.
Cô khựng lại rồi hỏi: “Anh định làm thế nào?” “Cho cô ta tiền, để cô ta rời đi, tuyệt đối không thể ở lại.” Cận Tri Thận nói một cách lạnh nhạt.
Chỉ sợ cô ta sẽ không đồng ý.
Giang Tiêu Tiêu thầm nghĩ, trong lòng thoáng âu lo.
Cận Tri Thận đi đến cửa, không hiểu sao bỗng dưng sai bước quay lại, rồi anh hôn lên trán Giang Tiêu Tiêu trong ánh mắt khó hiểu của cô, vuốt lại tóc cho cô và dịu dàng nói: "Anh sẽ về ngay” “Em chờ anh.
Đôi mắt của Giang Tiêu Tiêu ủ kín ấm áp.
- -------------------.