Sau đó, đầu bên kia điện thoại đổi thành giọng nam cuốn hút.
“Em ngủ sớm đi, ngày mai tôi qua đón em.”
Là Cận Tri Thận.
Trái tim Giang Tiêu Tiêu đập thình thịch, cô mím môi đáp: “Được.”
“Ừm, chúc ngủ ngon.”
“Chúc ngủ ngon.”
Sau khi cúp máy, Giang Tiêu Tiêu đơ ra hai giây rồi mới thu dọn mặt bàn và nghỉ ngơi.
Hôm sau, vừa sáng sớm Cận Tri Thận đã qua đón Giang Tiêu Tiêu đến nhà họ Cận hóa trang.
Sau khi tới nhà họ Cận, Giang Tiêu Tiêu liền giao bản kế hoạch cho Cận Tri Thận.
“Bản kế hoạch tổ chức tiệc sinh nhật cho Tiểu Bảo đã hoàn thành, anh xem xem có chỗ nào chưa ổn cần phải sửa lại không.”
Nghe vậy, Cận Tri Thận nhận tài liệu Giang Tiêu Tiêu đưa cho rồi giở ra đọc.
Bản kế hoạch rất chi tiết, trong đó có rất nhiều yếu tố Tiểu Bảo thích.
Có thể nhìn ra Giang Tiêu Tiêu đã tốn không ít tâm tư vào bản kế hoạch này.
Thảo nào mấy ngày nay anh và Tiểu Bảo muốn gặp cô một lần mà cũng khó đến vậy, thì ra là cô bận việc này.
“Anh thấy thế nào?” Giang Tiêu Tiêu hỏi.
Cận Tri Thận khẽ mím môi: “Không có vấn đề gì, em làm rất tốt. Giang Tiêu Tiêu, cảm ơn em.”
“Tiểu Bảo vui là được.”
Cận Tri Thận đưa bản kế hoạch cho trợ lý.
“Sinh nhật của Tiểu Bảo tổ chức theo bản kế hoạch này.”
“Vâng, thưa chủ tịch.”
Trợ lý nhận tài liệu, sau đó rời đi.
Ánh mắt Giang Tiêu Tiêu ngậm cười. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ một cách thuận lợi, cô như như trút được gánh nặng, thầm mong Tiểu Bảo có được một bữa tiệc sinh nhật khó quên.
Sau đó đám người giúp việc bắt đầu hóa trang cho bọn họ. Tiểu Bảo đóng vai cô bé quàng khăn đỏ môi hồng răng trắng, vẫn trắng trẻo như hôm trước, đáng yêu vô cùng.
Tuy Giang Tiêu Tiêu vào vai bà ngoại, nhưng là bà ngoại trẻ nhất. Cô trang điểm nhạt, trông rất tinh xảo.
“Cô Tiêu Tiêu thật xinh đẹp!” Tiểu Bảo khen.
Giang Tiêu Tiêu cười khẽ: “Tiểu Bảo của chúng ta cũng rất đáng yêu!”
Về phần Cận Tri Thận đóng giả sói xám… mặt mày anh lạnh lùng, trông vẫn rất đẹp trai, bộ quần áo này khoác lên người anh tạo cảm giác tương phản.
Giang Tiêu Tiêu thấy hơi buồn cười, cô cong môi nói: “Anh Cận thật đẹp trai, Tiểu Bảo nói xem có đúng không?”
Tiểu Bảo nhìn ba mình rồi gật đầu.
“Vâng, con cảm thấy ba còn đáng yêu hơn Tiểu Bảo.”
Ha ha, dùng từ “đáng yêu” để miêu tả Cận Tri Thận, Giang Tiêu Tiêu không nhịn được bật cười thành tiếng.
Cô lấy điện thoại ra chụp vài tấm ảnh.
Gương mặt điển trai của Cận Tri Thận tối sầm, nhưng khi nhìn thấy nụ cười trên mặt Giang Tiêu Tiêu, khóe môi anh bất giác cong lên, cũng không cản cô chụp ảnh.
Sau khi chuẩn bị xong hết, ba người xuất phát đến nhà trẻ.
Bầu không khí trong xe rất đỗi hài hòa, ba người khớp lời thoại.
Mặc dù ba người chưa tập luyện với nhau nhưng không hiểu sao Giang Tiêu Tiêu lại không hề nghi ngờ sự ăn ý giữa bọn họ.
Lúc tới nhà trẻ, Cận Tri Thận lái xe vào bãi đỗ, còn Giang Tiêu Tiêu dắt Tiểu Bảo vào nhà trẻ.
Vừa xuống xe, Tiểu Bảo lập tức cất giọng ngọt ngào gọi Giang Tiêu Tiêu: “Mami!”
Giờ Giang Tiêu Tiêu đang đóng vai phụ huynh của Tiểu Bảo, đương nhiên phải thay đổi cách xưng hô.
Nhưng không hiểu sao Giang Tiêu Tiêu nghe thấy tiếng “mami” này, trái tim cô bỗng đập mạnh, một lúc lâu sau cô mới phục hồi tinh thần.
Cô xoa đầu Tiểu Bảo và nói: “Ừm, mình đi thôi!”
Tiểu Bảo nắm tay Giang Tiêu Tiêu chào giáo viên rồi lại chào các bạn nhỏ.
“Tiểu Bảo, đây là mami của cậu à? Thật đẹp!”
“Đúng thế!”
Tiểu Bảo cười kiêu ngạo, Giang Tiêu Tiêu cũng bất giác mỉm cười và trò truyện với phụ huynh bên cạnh.
Đúng lúc này, một giọng nói hờ hững vang lên.
“Ơ kìa, Giang Tiêu Tiêu, là cô thật à?”
Giang Tiêu Tiêu quay đầu lại, phía sau có một người phụ nữ khoảng hơn hai mươi tuổi mặc hàng hiệu, xách túi LV, trang điểm khéo léo đang nhìn cô bằng ánh mắt khinh thường.
Giang Tiêu Tiêu không lạ lẫm gì người này, cô ta là Lam Sảnh, em gái của Lam Quân Hạo.
Bên cạnh là chồng và con của cô ta.
Đúng là oan gia ngõ hẹp! Không ngờ con của Lam Sảnh cũng học ở trường mẫu giáo này.
Hồi trước cô bị mù, hẹn hò với Lam Quân Hạo, Lam Sảnh rất ghét cô, lúc nào cũng nhắm vào cô, nói xấu cô trước mặt ba mẹ Lam. Ngược lại, cô ta nịnh nọt Giang Tình Tình khắp nơi.
Vừa gặp Giang Tiêu Tiêu là Lam Sảnh đã thấy xui xẻo, dùng giọng điệu ngạo mạn chế giễu cô: “Giang Tiêu Tiêu, sao cô cứ như sao chổi thế!”
Lam Sảnh rất ít khi về nhà họ Lam, chỉ nghe qua điện thoại chuyện anh trai vì Giang Tiêu Tiêu mà suýt gãy tay, việc hợp tác giữa nhà họ Lam và Cận thị cũng vì Giang Tiêu Tiêu mà thất bại.
Còn nguyên nhân cụ thể là gì, sự việc ra sao thì Lam Sảnh cũng không rõ.
Giang Tiêu Tiêu cụp mắt, cô không muốn cãi nhau với Lam Sảnh trước mặt mọi người và Tiểu Bảo.
Thế nhưng hiển nhiên Lam Sảnh không bỏ qua cơ hội trách mắng Giang Tiêu Tiêu. Cô ta tiếp tục tuôn một tràng: “Mấy năm nay cô không xuất hiện, nhà họ Lam và nhà họ Giang yên ổn biết bao. Cô vừa xuất hiện đã khiến nhà họ Lam và nhà chị dâu rối ren, còn hại anh trai tôi nằm viện điều trị lâu như vậy. Năm xưa cô làm mất mặt gia đình, bao nhiêu năm rồi mà vẫn không thay đổi tí nào! Chỉ biết liên lụy người trong nhà thôi!”
“Lam Sảnh, cô đủ rồi đó!” Ánh mắt Giang Tiêu Tiêu sa sầm.
Lam Quân Hạo và nhà họ Giang, một người thì đánh ngất cô bắt cóc cô, người còn lại thì bắt cóc mẹ cô, bọn họ rơi vào kết cục hôm nay chẳng phải là tự làm tự chịu sao?
“Sao nào? Tôi nói sai à?” Lam Sảnh tiến lên một bước, dáng vẻ hung hăng.
Tiểu Bảo thấy vậy vội đứng ra nói: “Cô xấu xa, không được bắt nạt mami của tôi!”
Cậu nhóc nhìn Lam Sảnh bằng ánh mắt đề phòng.
Ba không ở đây, bé nhất định phải bảo vệ mami thật tốt.
Mami? Lam Sảnh nhìn Tiểu Bảo đang đứng trước mặt, ánh mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc. Đúng rồi, đây là nhà trẻ mà!.
Cô ta nhìn Giang Tiêu Tiêu, khóe miệng nhếch lên đầy châm biếm.
“Đây là đứa con hoang cô sinh cho người đàn ông bên ngoài hả?”
Xung quanh có không ít bà mẹ biết Lam Sảnh là em gái của Lam Quân Hạo, vì vậy bọn họ hùa theo nịnh nọt cô ta, bàn tán sôi nổi.
“Chị Sảnh, đây là ai thế? Con hoang gì cơ?”
Mấy phụ huynh vừa rồi còn nói chuyện vui vẻ với Giang Tiêu Tiêu, giờ đều cách xa cô vài bước.
Lam Sảnh nghịch móng tay, mỉm cười đáp: “Đây là bạn gái cũ của anh trai tôi, mấy năm trước tác phong của cô ta có vấn đề, phản bội anh trai tôi, còn sinh ra thằng con hoang này với thằng khác.”
“Tôi cho các người biết, hễ cô ta xuất hiện là chẳng có chuyện gì tốt. Cũng không biết con trai cô ta có giống cô ta…”
Không thể không nói bản lĩnh đổi trắng thay đen của Lam Sảnh chẳng kém tí nào. Giang Tiêu Tiêu thấy các bậc phụ hynh xung quanh nhìn cô với đủ loại ánh mắt, còn bảo con mình giữ khoảng cách với Tiểu Bảo, sau này đừng tìm Tiểu Bảo nữa.
Cô lập tức nổi giận, nhìn chằm chằm Lam Sảnh, lạnh giọng nói: “Cô nói ai là con hoang?”
Lam Sảnh mắng cô thể nào cũng được, nhưng Tiểu Bảo là ranh giới cuối cùng của cô. Lúc này, toàn thân Giang Tiêu Tiêu toát ra hơi thở âm u lạnh lẽo.