Bé Cưng Tinh Quái - Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành

Cuộc họp kết thúc, Giang Tiêu Tiêu về chỗ của mình rồi mở mail kiểm tra tài liệu Tô San gửi cho.

Sau khi đọc xong hết tài liệu về tình hình chung của Vân Thường, Giang Tiêu Tiêu nhíu mày thầm nghĩ, muốn giành được hạng mục Vân Thường này không hề đơn giản, phải tổng hợp các nhân tố trên mọi phương diện, cuối cùng vạch ra một phương thức tuyên truyền tốt nhất để quảng bá cho Vân Thường.

Cô bắt đầu suy ngẫm xem nên tuyên truyền như thế nào mới có thể nâng tầm ảnh hưởng của thương hiệu Vân Thường ra nước ngoài.

Trong lúc bận rộn, thời gian thấm thoát trôi qua.

Giang Tiêu Tiêu quên cả thời gian, mãi cho đến khi điện thoại trên bàn đổ chuông cô mới bắt máy, ngay sau đó cô nghe thấy giọng nói đáng thương của Tiểu Bảo.

“Cô Tiêu Tiêu, cô không có ở nhà ạ?”

Tiểu Bảo vừa tan học đã bảo tài xế chở đi tìm Giang Tiêu Tiêu, bé cứ tưởng mình vẫn được ăn chùa như mọi khi nhưng ai dè bấm chuông mãi mà không ai trả lời.

Giang Tiêu Tiêu nhìn đồng hồ đeo tay mới biết đã hơn sáu giờ rồi.

Thôi xong, sao cô lại quên béng Tiểu Bảo thế này!

Giang Tiêu Tiêu vừa dọn đồ vừa áy náy xin lỗi: “Xin lỗi con! Tiểu Bảo, hôm nay cô bận quá, vẫn đang ở công ty! Con chờ cô thu dọn một lát nhé, cô về ngay đây!”

Tiểu Bảo cúi gằm, ánh mắt lộ rõ vẻ thất vọng nhưng bé vẫn rất hiểu chuyện nói: “Không sao đầu cô Tiêu Tiêu, Tiểu Bảo nhờ chú tài xế dẫn đi ăn cơm cũng được, ngày mai con lại tới tìm cô.”

Mặc dù bé rất muốn gặp cô Tiêu Tiêu, nhưng cô ấy đã bận rộn cả ngày, không thể bắt cô ấy vội vàng trở về nấu cơm cho mình ăn được.

Giang Tiêu Tiêu biết cậu nhóc đang nghĩ gì, cô cảm thấy ấm lòng, mỉm cười đáp: “Vậy Tiểu Bảo mau đi ăn đi! Đừng để đói bụng!”


“Vâng ạ, tạm biệt cô Tiêu Tiêu.”

Giang Tiêu Tiêu cúp máy, khẽ nở nụ cười rồi lại tiếp tục đọc tài liệu, đến muộn cô mới dọn đồ và rời khỏi công ty.

Bận bịu đến giờ cô đã đói lắm rồi, trong nhà không có gì ăn mà Giang Tiêu Tiêu cũng lười mua thức ăn nấu cơm nên cô tính tìm một chỗ gần đây ăn tối.

Tập đoàn Cẩm Sắt rất gần tập đoàn Cận thị, cả hai đều nằm trong khu kinh doanh sầm uất.

Khi Giang Tiêu Tiêu đi ngang qua tập đoàn Cận thị, cô bất giác nhìn về phía công ty.

Cô biết thường ngày Cận Tri Thận rất bận, thường hay tăng ca buổi tối.

Cô chợt nhớ đến cuộc điện thoại ban nãy từ Tiểu Bảo, bé được tài xế chở, vậy chắc là Cận Tri Thận vẫn còn ở công ty.

Giang Tiêu Tiêu dừng bước ở đầu đường đối diện, không biết anh đã ăn cơm chưa nhỉ? Cô vừa cầm điện thoại vừa nghĩ có nên gọi điện cho Cận Tri Thận hay không.

Trong lúc Giang Tiêu Tiêu đang do dự, cô trông thấy một bóng dáng quen thuộc đi ra ngoài.

Là Cận Tri Thận.

Ngoài ra còn có một cô gái xinh đẹp đi bên cạnh anh, trông hai người rất xứng đôi. Cô gái đang cười và nói gì đó với Cận Tri Thận.

Giang Tiêu Tiêu bỗng ngây ra, bàn tay cầm điện thoại đang định gọi điện bỗng khựng lại. Cô ngây ngốc nhìn hình ảnh này, trong lòng trào dâng cảm xúc khó diễn tả thành lời.

“Tri Thận, anh vẫn chưa ăn cơm nhỉ? Hay là mình cùng ăn tối nhé?” Tô Uyển Ương mỉm cười lên tiếng.

Sáng nay cô ta đã làm xong thủ tục nhậm chức tại Cận thị và trở thành một trong những thư ký của Cận Tri Thận.

Vừa nghĩ đến việc sau này có thể nhìn thấy anh mỗi ngày, Tô Uyển Ương không kìm được vui vẻ.

Nhưng mà sau một ngày làm việc, cô ta chẳng gặp được Cận Tri Thận mấy lần, lại càng không nói chuyện được mấy câu. Ngoài công việc ra, hai người không nói gì về các đề tài khác.

Tô Uyển Ương không cam lòng để cho một ngày cứ trôi qua như vậy, vốn dĩ cô ta có thể về sớm nhưng lại cố tình đợi đến bây giờ để về cùng Cận Tri Thận.

Cận Tri Thận nghe cô ta nói vậy thì liếc nhìn đồng hồ đeo tay rồi lạnh nhạt đáp: “Thôi khỏi, Tiểu Bảo đang ở nhà một mình đợi tôi.”

Anh uyển chuyển từ chối.

Tô Uyển Ương hơi thất vọng song vẫn mỉm cười: “Vậy sao? Thế thì anh mau về đi! Đừng để Tiểu Bảo phải ở nhà một mình.”

Cô ta cố an ủi bản thân rằng thật sự là vì Tiểu Bảo chứ không phải vì không muốn dùng bữa cùng cô ta.


Hình như Tô Uyển Ương chợt nhớ ra chuyện gì đó, cô ta lại nói tiếp: “À phải rồi, cuối tuần này ông nội mở tiệc mừng cho em xem như chính thức tuyên bố em về nước, hôm đó anh không được vắng mặt đâu nhé!”

Cận Tri Thận gật đầu, cũng không từ chối.

“Ừ, hôm đó tôi nhất định sẽ có mặt.”

Nói xong anh không nhìn Tô Uyển Ương nữa mà cất bước đi luôn.

Tô Uyển Ương đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng anh dần biến mất bằng ánh mắt si mê.

Cô ta siết chặt ngón tay rồi hít sâu một hơi, dù bây giờ có ra sao, sau này cô ta nhất định cho Cận Tri Thận thấy những ưu điểm của mình và khiến anh thích mình.

Giang Tiêu Tiêu tìm đại một chỗ bên ngoài ăn tối rồi mới về nhà. Bây giờ trong lòng cô trống trải, trong đầu toàn là hình ảnh khi nãy.

Người phụ nữ kia là ai? Cô ta và Cận Tri Thận có quan hệ gì? Bây giờ bọn họ đang ăn cơm cùng nhau ư?

Không hiểu sao Giang Tiêu Tiêu rất để ý mấy vấn đề này.

Nhưng rồi cô lại cảm thấy thật nực cười, cần gì phải để ý chứ, cô đâu phải là “ai đó” của anh.

Trước đó cô kiên quyết muốn rời xa Cận Tri Thận, cho dù bây giờ vì Tiểu Bảo mà tình hình thay đổi, nhưng bọn họ vẫn không thể thành đội.

Cho nên Cận Tri Thận có ra sao cũng chẳng liên quan gì đến cô.

Cô và anh vốn là người của hai thế giới, không thể ở bên nhau được.

Giang Tiêu Tiêu bình tĩnh lại, tự nhắc nhở bản thân phải nhìn rõ sự thật này, không thể tiếp tục đắm chìm nữa.

Sau khi vệ sinh cá nhân xong, cô nằm trằn trọc trên giường rất lâu mới ngủ được.

Hôm sau, Giang Tiêu Tiêu sắp xếp cho bản thân rất nhiều việc, cô tập trung cao độ vào công việc, ráng không suy nghĩ về những chuyện đó và những người đó nữa.


Buổi trưa cô đến phòng nghỉ rót nước.

Không hiểu sao sau khi bình tĩnh lại, cô cứ bất giác nghĩ tới Cận Tri Thận.

Hình ảnh tối qua lại nhảy ra trong đầu cô.

Mặc dù khoảng cách xa nhưng cô vẫn nhìn rõ Tô Uyển Ương có dáng người mảnh khảnh, toàn thân toát ra khí chất tao nhã.

Có lẽ một người phụ nữ như vậy mới xứng với Cận Tri Thận!

“Tiêu Tiêu, cô làm gì thế? Ngẩn ra đó làm chi?”

Giọng Tô San vang lên làm Giang Tiêu Tiêu vực tỉnh, bấy giờ cô mới nhận ra nước đã tràn cốc.

“Không có gì đâu giám đốc Tô, tôi đang nghĩ chuyện hạng mục!”

Giang Tiêu Tiêu vội vàng tìm khăn lau bàn.

Tô San cười bất đắc dĩ: “Có nghĩ về hạng mục cũng đừng nghĩ đến độ mất hồn như vậy! Tôi thấy hôm nay cô cứ hồn vía lên mây, mắt thâm quầng, chắc là tối qua không ngủ ngon phải không? Phải chú ý nghỉ ngơi đấy!”

“Tôi biết rồi, cảm ơn giám đốc Tô.” Giang Tiêu Tiêu cười gượng.

Cô về chỗ của mình, không nghĩ tới Cận Tri Thận nữa mà bắt đầu chăm chỉ làm việc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận